117.-
TU ĐỂ GIÚP ĐỜI
Nh́n cơi thế c̣n chi gọi quư,
Diêm, cốc, ngân phải bị tiêu-hao,
Vật tài chịu hoại về sau,
Đâu
c̣n hưởng được phần nào mà lo.
Rán hy-sinh chèo đ̣ rước khách,
Mỗi môn-đồ t́m cách tịnh tu,
Lần lần cho trọn đấp bù,
Tứ
thời định huệ cho nhu tâm thần.
Ngày hai buổi lo cần đạo-đức,
Thuyết đạo-tràng, trí-thức tầm
suy,
Môn-đồ nay đă đến kỳ,
Trên
giao nhiệm-vụ, hành y chánh-truyền.
Giữ Tân-Luật đầu tiên giáo thế,
Phần pháp-môn chư đệ cũng hành,
Mặc dù đời biến nghiêng-chinh,
Đạo
Trời đứng vững, an-ninh từ phần.
Đừng thấy khó mà thân sợ-sệt,
Cũng quả căn trước kết
tiền duyên,
Ngày nay vay trả nhăn tiền,
Có
chi môn-đệ ưu-phiền trách Trên.
Rán định-tịnh cho bền tâm chí,
Th́ việc chi cũng tỷ gió qua,
Biết rằng Trời, Đất, Mẹ,
Cha,
Công-b́nh
không vị một đà cá-nhân.
Đại-ân-xá một lần nầy chót,
Chớ sau đây không lọt qua đâu,
Tội gây báo-ứng hồi đầu,
Hễ
vay thời trả, nào đâu lâu chờ.
*
* *
Chờ
đời ḥa-hiệp giáo lương-dân,
Đạo
rước nguyên-nhân được mỗi
phần,
Cửu-phẩm
tam-thừa c̣n trễ lại,
Cậy
tay môn-đệ rán ân-cần;
Tùy
theo bổn-phận ra truyền giáo,
Dụng
đắc từ-bi để khuyến trần,
Cho
biết mạng Trời c̣n ngó lại,
Việt-Nam
hữu phước lắm muôn phần.
THÁI-THƯỢNG
ĐẠO-TỔ |