113.-
NGUƠN-THẦN THỨC-THẦN
THÁI
ḥa trật-tự luật thiên-nhiên,
THƯỢNG-Đế
toàn tri máy diệu-huyền,
ĐẠO-pháp
bao trùm bầu vũ-trụ,
TỔ-Sư
bố-hóa điển thanh-thiên.
Thanh-thiên,
thanh-nhựt, cảnh thanh-b́nh,
Thanh-bạch,
thanh-tâm, tiếp điển-linh,
Thanh-nhă,
thanh-lương, thuần đạo-đức,
Thanh-nhàn,
thanh-lạc, buổi thanh-minh.
Có câu: “Sanh tiền bất tri thiên-đường
lộ, tử hậu vô ly địa-ngục môn”,
nghĩa là: “Khi sống mà không biết
được đường đi lên, lúc thác tránh
sao khỏi cửa địa-ngục”.
Bởi thế, người tu chơn-đạo
theo chơn-truyền tân-pháp rồi, biết rơ phân
minh thức-thần cùng với nguơn-thần,
biết được thân giả, thân chơn,
hiểu rành nhơn-tâm cùng đạo-tâm khác
hẳn.
Sở dĩ con người chưa biết rơ
đường Đạo là bởi tại chưa
tự biết ḿnh là ai? – Tưởng xác thân
nầy là ta, ư muốn cùng tư-tưởng là ta.
Không ngờ rằng đó là những phần
phụ thuộc. Cũng như bầu vũ-trụ
bao-la càn-khôn thế-giới, trên có Đức
Ngọc-Hoàng cầm quyền cai-trị, dưới
c̣n có chư Phật, Thánh, Tiên, Thần phụ giúp.
Cũng như xác-thân nầy có nguơn-thần
hay là linh-hồn làm chủ, nhưng cũng c̣n
phải có vía, phách cùng lư-trí giúp cho thể-xác thêm
phần linh-động.
Bởi vậy, người tu chơn-đạo
biết rơ cái nguơn-thần làm chủ xác-thân,
th́ trong lúc công-phu nhập-định phải định
thần gom ư mà chuyển vận.
Nguơn-thần là điểm linh-quang,
Tinh-anh
rực-rỡ thường trông sáng ḷa.
Nguơn-thần Thượng-Đế ban ra,
Nguơn-thần
vốn thiệt cái Ta chơn hồn.
Thức-thần ứng biến dại khôn,
Thức-thần
là cái giác-hồn của thân.
Bởi thân nhơn có sáu căn,
Gây
ra sáu thức, sáu trần, sáu ma.
Gọi rằng lục-tặc đó mà,
Hại
thần ám-muội đọa-sa sáu đường.
Người tu chơn-đạo lập-trường,
Sáu
căn, sáu tặc thường thường đón
ngăn.
Mắt, tai, mũi, lưỡi, thân, tâm,
Đừng
cho thâm-nhiễm mùi trần, muốn ham.
Sáu tặc dẫn-dắt cái tâm,
Tạo
nhiều nghiệp ác, đọa-trầm khó ra.
Thất-t́nh cũng hại lắm mà,
Ghét,
thương, mừng, giận, muốn, lo, sợ ḷng.
Thất-t́nh quyến-luyến nội công,
Người
tu chơn-đạo rửa ḷng sạch trơn.
Tu trau phần xác, phần hồn,
Xác
được thanh-khiết th́ hồn thanh-cao.
Mười điều tổn-hại, dạy
trao,
Nhớ
ghi, hành đúng, chớ xao-lăng ḷng.
1 – ĐI nhiều tổn hại gân
trong,
2
– ĐỨNG nhiều tổn hại bộ xương
bội phần.
3 – NGỒI nhiều tổn hại
huyết lần,
4
– NGUÛ nhiều tổn mạch, hại
thần cơ linh.
5 – NGHE nhiều tổn hại đến
“Tinh”,
6
– XEM nhiều tổn hại trong ḿnh
“Thần” hao.
7 – NÓI nhiều tổn “Khí” càng lao,
8
– LO nhiều tổn hại tâm bào, tâm trung.
9 – ĂN nhiều tổn hại Tỳ
cung,
10
– DÂM nhiều tổn hại vô cùng mạng
linh.
Mười điều tổn hại phân minh,
Thất-t́nh,
lục-dục đinh-ninh những điều.
Công-phu: khuya, sớm, trưa, chiều,
Gom
thần, định ư, mục-tiêu vững vàng.
Mới là kết quả ngồi thoàn,
Tâm
yên trí lặng, tịnh an cơi ḷng.
Tu hành cố-gắng bền công,
Việc
dầu khó mấy, thành công khó ǵ.
Nếu c̣n những tánh trù-tŕ,
Việc
dầu dễ mấy cũng th́ không nên.
Nhị chuyển nhị thất lập
nền,
Nữ
nam kết quả được nên đôi
phần.
Bảo Tinh, dưỡng Khí, tồn Thần,
Thọ
truyền tân-pháp, ân-cần liệu lo.
Khí măn bất thực cũng no,
Thần
măn ít ngủ, nên tṛ Thánh Tiên.
Tinh măn ḷng dục được yên,
Chớ
đừng háo vọng, diệu-huyền tu cao.
Kềm tâm phóng-túng đừng xao,
Tu
hành phải lập công lao cho dày.
Nguơn-thần làm chủ thân nầy,
Cũng
như Thượng-Đế quản cai bầu
trời.
Thượng-Tôn nay dạy mấy lời,
Nữ
nam học nhớ, tứ thời công-phu.
Nầy chư môn-đệ nam nữ!
Đường công-phu của tân-pháp Cao-Đài,
cứ y hành theo như thế, đừng có ḷng
dục vọng điều chi.
Đây, Thượng-Tôn chỉ rơ bốn phép
của người non núi:
1 – Nhịn đói, không ăn uống.
2 – Lơa-lồ, không mặc đậy.
3 – Nắng mưa, phơi ngoài trời.
4 – Đau, không uống thuốc.
Đó là bốn điều thái-quá của người
tu non núi. C̣n bốn điều của người
ở thành-thị:
1 – Ăn, nhiều bữa, lựa món ngon.
2 – Mặc, quen hoang-du, dư-dă.
3 – Ở, dinh-thự lầu đài.
4 – Không đau, mà uống thuốc bổ dưỡng.
Ấy là bốn điều bất-cập!
Vậy, người tu theo Đại-Đạo
chỉ đi đúng theo đường trung-đạo,
là không thái-quá mà cũng không bất-cập là trúng
phép đó vậy!
|