104.-
KỀM TÂM ĐỊNH TÁNH
THÁI-Cực
linh-đăng chiếu sáng ḷa,
THƯỢNG
thừa tịnh luyện đạt tinh-hoa,
ĐẠO
mầu bí-pháp thâm-thâm diệu,
QUÂN
tử chánh tâm hiểu lư xa;
CHƯỞNG
đức thành ngôi tṛn quả vị,
GIÁO
chơn hành chánh đắc thi-khoa,
THIÊN
cơ vận chuyển tuần-huờn giáp,
TÔN
kỉnh phụng thờ một Đức Cha.
Thượng-Tôn nhắc lại đoạn
đời sanh-tiền học Đạo của Thượng-Tôn
cho chư môn-đệ t́m hiểu triết-lư
của những bực giáo-chủ.
Khi tiên-sanh Thường-Tung sắp lâm chung th́
Thượng-Tôn đến hầu một bên để
học hỏi lời cuối cùng của Thầy.
Thường-Tung hỏi Thượng-Tôn
rằng: “Qua nơi cố-hương mà
ngừng xe lại, ngươi biết điều
đó chưa?”
Thượng-Tôn trả lời rằng: “Qua nơi
cố-hương mà ngừng xe, có phải nghĩa
là không quên quê cha, đất tổ chăng?”
Tiên-sanh Thường-Tung khen phải. Lư ấy
truyền đến ngày nay, nhưng nhơn-sanh
chỉ hiểu biết về lư sự hữu-vi, không
thấu-đạt chỗ huyền-vi
mầu-nhiệm.
Nay Thượng-Tôn giải ra lư ấy cho chư
môn-đệ nam nữ hiểu tường hầu
vững tâm hăng hái, tiến bước
thật-hành trên đường Đại-Đạo.
Bởi linh-hồn khi có xác-thân dưới
trần nầy th́ chẳng khác nào chư môn-đệ
có một chiếc xe, ḷng ham vui, tánh háo kỳ, nơi
nào cũng muốn tầm đến; nơi đâu
thanh-lịch cũng trải qua, xe nầy hư
cứ tạo xa khác, trải qua năm bảy
chục chiếc xe mà cũng chẳng chán. Đến
khi qua nơi cố-hương, sực nhớ
lại th́ ngừng xe, có khác nào chư môn-đệ
ngừng xe lại là gặp mối Đạo
Trời hiện nay, không c̣n muốn trải bước
xa-xăm trên đường danh lợi nữa.
Ấy cũng là duyên lành tiền kiếp nên
sớm ngộ Đạo kỳ ba, mặc dù
sống trong cảnh đời gian-khổ hạ-nguơn,
t́nh thế hằng biến chuyển thăng
trầm thay đổi, nhưng nhờ ḷng tâm-đạo,
chí hy-sinh, rơ hiểu cơ-mầu đạo-lư, nên
bền vững tiến bước hành Đạo
đến ngày nay.
Chư đệ muội phải thực-hành
hoàn-toàn trong Ngũ-Chi Đại-Đạo,
bắt đầu từ thấp đến cao,
từ bực làm người chẳng lành trở
lại người hiền rồi lần lần lên
đến bực Thần, Thánh, không thể bỏ
một cấp bực nào.
Về phần Nhơn-Đạo, chư môn-đệ
thật-hành chưa hoàn toàn chu đáo trong phần
Ngũ-Đức, rồi làm sao tiến đến
bực Thánh-Nhơn, chớ nói chi đến
phần Tiên-Đạo là cơ tu tịnh huờn
đơn siêu xuất.
Nhưng Đạo Trời dĩ-định
nền Đại-Đạo phô-khai rộng mở,
tất cả vạn pháp đều đem ra
truyền dạy, tùy căn cơ sâu cạn của
môn-đệ hưởng-ứng theo tŕnh-độ.
Bởi thế, mới lắm lúc dạy qua cơ siêu-thoát
tu tịnh, lóng ḷng, kềm tâm định tánh,
khử trược, lưu thanh, gom thần,
luyện kỷ, tu đơn cho mỗi môn-đệ
hiểu tường, rồi tùy căn cơ mà thi-hành
đạo-pháp.
Dầu ngày hôm nay chưa thiết-thực thi hành
kết-quả, th́ ngày sau cũng tiếp tục
đến thành-công kết-quả.
Đại-Đạo
rộng khai độ chúng-sanh,
Huyền-vi
vạn pháp học thông rành,
Căn-cơ
tiến-hóa tùy tŕnh độ,
Môn-đệ
nữ nam vẹn đức lành.
*
* *
Ngày kỷ-niệm Thượng-Tôn giáng
thế,
Xuống trần-gian hầu để giáo-truyền,
Cho trong sanh-chúng Đạo Tiên,
Học
tường huyền-pháp cơ Thiên dạy rành.
Trên hai ngàn năm trăm năm lẻ,
Mối chơn-truyền c̣n để đến
nay,
Nhưng v́ lư Đạo cao dày,
Sâu-xa
huyền-bí, khó rày đạt nên.
Bởi nhơn-sanh chưa bền chữ tín,
Bởi ḷng người mắc bịnh
trầm-kha,
Điển linh chơn-tánh lậm tà,
Nên
chi đường Đạo khó mà đạt ngay.
Luyện công-đức hàng ngày tô điểm,
Lấy công-phu biến chuyển tâm linh,
Khử trược thể-xác hữu h́nh,
Trau-tria
đức tánh tâm-linh lần lần.
Bởi môn-đệ xác thân nhục-thể,
Có khác nào trần-thế đa-mang,
Những điều ô-trược ác tàn,
Thất-t́nh
lục-dục lăng-loàn xúi nên.
Người hiểu Đạo phải bền
tâm niệm,
Kẻ quyết tu tăng-tiến chẳng
ngừng,
Nếu ḷng tâm Đạo hớ-hênh,
Th́
là cám-dỗ thất-t́nh tội gây.
Nên Thượng-Tôn hàng ngày truyền dạy,
Tịnh tứ thời hoán-cải tâm linh,
Gom thần, định tánh cho minh,
Dẹp
tan lục-dục thất-t́nh đặng an.
Th́ sáng tỏ hồi-quang phản chiếu,
Th́ tinh-thần rơ hiểu Đạo mầu,
Ấy nhờ tự-giác bền lâu,
Nhờ
tâm định-tịnh mới hầu nên công.
THÁI-THƯỢNG
LĂO-QUÂN
Chưởng-Giáo
Đạo Tiên |