103.-
ĐỊNH THẦN NHẬP TỊNH
NGỌC-HOÀNG
chúa-tể cả càn-khôn,
THƯỢNG-ĐẾ
là Cha hết các hồn,
GIÁO
ĐẠO sửa đời
nên mỹ-tục,
NAM
BANG hạnh ngộ phước
lưu tồn;
CAO-ĐÀI
cứu độ toàn sanh-chúng,
QUỐC-ĐẠO
Việt-Nam được thế tôn,
GIỀNG
MỐI tề-gia con rải
giống,
NGŨ
CHÂU t́m học Phật Tiên
ngôn.
PHẬT,
Tiên ngôn-luận khuyến-răn đời.
TIÊN
bút nhiệm-mầu, chớ tưởng chơi,
THÁNH-Huấn,
Thánh-Ngôn lời cạn lư,
THẦN
cơ diễn dạy khắp nơi nơi;
ĐỒNG
tâm nhứt trí lo hành-đạo,
LAI
đáo Dậu niên được thảnh-thơi,
HỘ
mạng các con cơn biến-loạn,
ĐÀN
tiền nam nữ khá y lời.
Y
lời Thầy dạy, trẻ nên công,
HÀNH
Đạo hy-sinh phải hết ḷng,
LỜI
dạy tận tường, con khá nhớ,
THẦY
truyền khẩu-quyết, trẻ hành xong;
THÁI
dương cùng với chơn-âm hiệp,
B̀NH
tịnh chơn-tâm phước huệ đồng,
HẠNH
ngộ Cao-Đài qui vị cũ,
HƯỞNG
đời nhàn-lạc cảnh non Bồng.
*
* *
Biển êm-lặng minh-châu mới hiện,
Tâm con thường như biển gió giông,
Muốn yên con phải lóng ḷng,
Kềm
tâm định tánh mới mong gom thần.
Diệt phàm tâm, ân-cần điều ấy,
Sát lục-trần, việc ấy mới yên,
Thất-t́nh dấy động liền
liền,
Con
trừ cho tuyệt, tọa-thiền mới an.
Muốn tu tịnh, phải toan bền chí,
Sửa sang ḷng, đừng nghĩ việc
đời,
Không buồn, không giận, không chơi,
Không
ham, không mến, tứ thời kềm tâm.
Đừng dục-vọng bị lầm
lục-đạo,
Ǵn tâm không, chẳng chút lo chi,
Mới mong học Đạo vô-vi,
Tham-thiền
định-tịnh thấu tri diệu-huyền.
Vạn sự khởi đầu tiên rất khó,
Con bền gan trước nhỏ, lớn sau,
Ban đầu trí rất lao-xao,
Con
siêng năng tịnh th́ mau định thần.
Con nằm ḷng bài nầy, khi ngồi tịnh,
con niệm câu nầy: “Xin Đại-Từ-Phụ
bố hồng-ân cho con trẻ được định
thần, được minh-tâm kiến-tánh, sau
đắc nhị xác thân”.
Đây là bài học thứ hai nghe các con!
Mỗi con cần học thuộc ḷng dầu chưa
nhập tịnh.
NGỌC-HOÀNG
THƯỢNG-ĐẾ |