102.-
BÀI VỞ SON
NGỌC-Kinh
Thầy ngự chẳng an ḷng,
HOÀN(G)
cảnh các con thể gió Đông,
THƯỢNG
giới Phật Tiên đều náo động,
ĐẾ
truyền sắc-lịnh trẻ hành xong;
KIM
ngôn Thầy giáng con ghi dạ,
VIẾT
dạy lư mầu, rán hiểu thông,
CAO
trí dắt-d́u đàn thấp trí,
ĐÀI
Nam danh rạng giống Tiên Rồng.
Thầy cho các con một bài vở son nam
nữ học chung để đắp nền
lập vị cho vững vàng rồi Thầy dạy
dứt phàm tâm, diệt thất-t́nh lục-dục,
chơn tâm tỏ rạng, sẽ hành chơn-đạo
mới đạt lư mầu.
Lời minh thệ con nguyền ghi tạc,
Quyết chí tu giải-thoát muội-mê,
T́m đường chơn-đạo quày
về,
Công
đầy, quả đủ vị quê phản
hồi.
Nay con rơ cảnh đời giả tạm,
Vật-chất nầy như đám phù-vân,
Dầu con tột bực trên trần,
Đến
kỳ rồi cũng xác thân tan tành.
Giáo-lư Thầy dạy rành hư thiệt,
Giả cùng chơn con biết hai đường,
Đường về Bạch-Ngọc ṭa chương,
Đường
xuống địa-ngục Diêm-Vương
A-Tỳ.
Con quyết ǵn tam-quy ngũ-giới,
Để kềm ḷng tấn tới Đạo
mầu,
Thượng-thừa con quyết lo âu,
Kềm
tâm định tánh minh-châu sáng ngời.
Thầy thấy con nặng đời hơn
Đạo,
Đạo hai phần, đời tạo tám
phần,
Con ôi! Phải bớt việc trần,
Sáu
phần lo Đạo, bốn phần đời thôi.
Học chơn-đạo, việc đời
lần bớt,
Bớt tranh đua, nhà tốt, của
nhiều,
Bớt ham vật-chất mỹ-miều,
Bớt
lần tham-vọng, sớm chiều kềm tâm.
Đường chơn-đạo cao-thâm
huyền-bí,
Trước phải toan lập vị đắp
nền,
Đắp nền vững chắc thành nên,
Cột
kèo ráp dựng, vách phên khó ǵ.
Bài vở son nầy ghi học nhớ,
Để hành tṛn bài vở sau nầy,
Muốn nên, con phải nghe Thầy,
Muốn
nên, con phải đủ đầy đức-tin.
Luyện hư-vô huyền-linh thấu đạt,
Pháp nhiệm-mầu tri giác tự tâm,
Đạo là diệu-diệu, thâm-thâm,
Nếu
c̣n dục-vọng phàm tâm xen vào.
Trường Thiên-Đạo cần trau tu
luyện,
Luyện tánh tâm phát-triển tinh-thần,
Nhờ Thầy bố-hóa hồng-ân,
Điển-quang
chiếu diệu nguơn-thần sáng chưng.
NGỌC-HOÀNG
THƯỢNG-ĐẾ |