101.-
PHÁT TRIỂN ĐỨC TÁNH TỐT
THÁI
dương chiếu diệu sáng soi cùng,
THƯỢNG
đức là đời vẹn hiếu trung,
LĂO
ấu tuân-hành tṛn sứ-mạng,
QUÂN
thần toại hưởng phước đồng chung;
CHƯỞNG
hoa ắt trổ đơm hoa đẹp,
GIÁO
thiện từ nhiên lẽ thiện tùng,
ĐẠO
đức tảng nền trên thế-sự,
TIÊN
bang có thuở hội tương-phùng.
Con người ở thế-gian chỉ thấy cái
sống trước mặt mà không hay cái chết ở
sau lưng. Bởi vậy, kẻ thế thường hay dám
làm những sự tội lỗi gian-ác để tranh
danh đoạt lợi mà sống, không ngờ cái
sống ấy đi đến chỗ chết.
Những bực giác-ngộ th́ t́m lẽ
hằng-sống trong sự chết, nên mới dám
trọn hy-sinh để ra hành-đạo, v́ đă
hiểu lẽ hư thiệt ở trần nầy đều
là giả tạm phù-vân, có chi là bền-bỉ, chỉ có
đạo-đức là lẽ thật thôi.
Đời
khổ, rán tu tịnh-định yên,
Tham-thiền
mới rơ máy linh-huyền,
Lóng
ḷng trong sạch tường cơ diệu,
Rơ
được mầu-vi cảnh hạo-thiên.
*
* *
Tu tâm luyện tánh cho bền,
Bền
ḷng trau sửa th́ nên vẹn toàn.
Mười hai đức-tánh truyền ban,
Người
tu hành đúng phục hoàn thiện căn.
Một là mở rộng ḷng nhơn,
Rộng
t́nh bác-ái yêu thương vạn loài.
Hai là kềm tánh hằng ngày,
Ôn-ḥa
vui-vẻ, chớ gay-gắt ḷng.
Ba là có tánh khoan-dung,
Rộng
ḷng tha-thứ nhau cùng những cơn.
Bốn là dũng-cảm chẳng sờn,
Vẹn
ǵn chí-khí đại nhơn ư thành.
Năm là trọn đức hy-sanh,
Gian-lao
khổ cực cam đành chẳng nao.
Sáu là tự-tín một màu,
Không
dời, không đổi, không nao-núng ḷng.
Bảy là thiện-cảm ḥa đồng,
Kẻ
yêu, người mến, ngoài trong kỉnh v́.
Tám là bền chí gắng ghi,
Chơn
tâm vững chắc sau th́ nên công.
Chín là thanh-nhă sạch trong,
Công-b́nh
chẳng bợn, cơi ḷng yên vui.
Mười là học Đạo nhiễm mùi,
Từ-bi
là đức-tánh người chơn tu.
Mười một cương-quyết khư-khư,
Tánh
không sè sụt, chớ từ việc ngưng.
Mười hai là đức hiến dâng,
Hiến
dâng mọi việc để tuân lịnh Trời.
Mười hai đức-tánh rạng ngời,
Thực
hành y đúng Đạo Trời sáng danh.
THÁI-THƯỢNG
LĂO-QUÂN
Chưởng-Giáo
Đạo Tiên |