97.-
CHƠN LƯ QUI NGUYÊN
Bước vào ngưỡng cửa
từ-quang, các con đă giác ngộ được
mối Đạo lành. Các con tự nhận rằng các
con ngày nay đă thức tĩnh rồi, nhưng xét
ra, Thầy nh́n các con vẫn c̣n mê-muội tánh tâm.
Nếu các con tĩnh th́ minh-biện sáng-suốt,
hành-động thiết-thực với con
đường chơn chánh, với lư tưởng
cao siêu, tuyệt-luân đạo-đức. Chớ
nào phải các con tin Thầy, Mẹ, Thần, Thánh,
Tiên, Phật giáng lâm? Mà các con vẫn tin rằng
Thầy, Mẹ, Thần, Thánh, Tiên, Phật giáng
dạy ở hồng-trần. Không đâu các con!
Thầy dạy chơn-lư tu thân. Các con
biết chơn-lư mà tĩnh-thức lương-tri,
chớ nào phải tin Thầy, Mẹ, Thần, Thánh,
Tiên, Phật mà thức tĩnh? Nghĩa là các con
biết chơn chánh mà thức-tĩnh, không
phải tin vào đâu mà thức-tĩnh.
Phải chăng mùi danh lợi, kim-tiền trước
mặt mà nhiều con bị phỉnh gạt,
tận tuyệt tấm thân? - Chẳng khác nào loài
thú rừng kia v́ bị mồi ngon trong bẫy
rập, tưởng dễ đâu thu thập để
no ḷng; nhưng bởi thế, thành thử phải
vướng cạm chông đắm đuối.
Ngày nay, Thầy đặt ra mười hai
chi-phái là mười hai hạt giống lành để
gieo tỉa trên đám ruộng xinh. Giống thóc nào
cũng dùng được, nhưng giống th́
trổ trước, giống th́ muộn hơn.
Đến khi chín, chỗ th́ trổ sớm, chỗ th́
trổ muộn; nếu các con đem gặt hái
đi th́ có bao nhiêu kết quả?
Chi bằng các con gặt hái từ thửa
ruộng, thửa ruộng nào hết thửa
ruộng nấy, và chừng hạt thóc trên cánh
đồng trổ chín đều, các con gặt hái
th́ kết quả vô ngần.
Nếu v́ dục-vọng, các con muốn đi
đến thành công trên bước Đạo,
chẳng khác nào nước trong đê đầy
tràn mà đê lại nhỏ, th́ nước
phải tràn bờ đi.
Ngày nay, sự ác vẫn c̣n lan rộng, thân tâm
các con chưa diệt được mầm sâu chia
rẽ, tự-ái, tham, sân, si là chưa hoàn-thiện.
Nếu các con muốn đi đến chỗ thành
toại, chẳng khác nào đê kia tràn nước.
Bởi sự ác nhiều, thiện ít; ác
nhiều th́ người hướng thiện
phải làm thế nào vẫn đi đến
chỗ hoàn-thiện đó con!
Thầy nh́n lại thảm thương cho
đàn con c̣n đương khờ-khạo.
Thầy dùng chữ thiện, chớ Thầy đâu
dùng sức mạnh ở bên ngoài, dầu cho ngày
Đạo thành c̣n một đứa trung-chánh với
Thầy th́ cũng thành Đạo đó các con!
Các con muốn làm hạc bay bốn phương
trời, sống với một lư-tưởng cao
đẹp b́nh quang hay là các con muốn làm kê,
sẵn thóc bươi móc kiếm ăn mà nước
sôi vẫn kề?
Sự tu thân của mỗi con là tâm-lư chơn-chánh.
Thầy không bắt buộc mỗi con theo; nhưng
nầy các con! các con có chí thành, chí kỉnh,
trung-thành với việc làm nhỏ-nhặt, th́ các
con mới hành-động được việc
to-tát. Nếu các con không có một lư-tưởng
cao-siêu, một hành-động sáng-suốt, th́ các
con làm sao vững đường lối của các
con để tiến đến thiên-cơ Thầy
định.
Thầy v́ thương các con, đem lời
đạo-đức khuyến-nhủ các con. Các
con biết chơn-lư, biết thiện-đức mà
theo Thầy, chớ Thầy không đem phép nầy,
lực nọ, cùng quyền danh lợi để rù-quến,
bắt buộc con theo.
Con theo đạo-đức mà trước kia
con nguyện làm lành lánh dữ, chớ không
phải mong muốn điều nầy, lẽ
nọ. Cái lẽ mà con mong muốn đến
chỗ thành-toại th́ duy chỉ có Thầy là Chúa-Tể
Càn-Khôn mới chuyển vận được mà
thôi. Dầu cho tài ba ở thế, cũng chẳng
qua là tṛ giả tạm hữu-h́nh. Sự nhận
thức của con là thanh với trược. Trược
là bàng-môn tả-đạo, c̣n thanh ấy là điển
Thầy.
Cũng như con, sự ác ấy là trược,
c̣n lời chơn-chánh đạo-đức, làm lành,
làm phải ấy là lời Thầy.
Các con biết thiện và hành động
thiện cho hoàn-toàn, th́ các con thấy sự thành
toại, mặc dầu các con chưa làm được
lành, nhưng các con thốt lời lành và có tư-tưởng
lành cũng như các con trở nên gần lành;
mặc dầu các con chưa làm việc dữ, nhưng
thốt lời dữ và có tư-tưởng
dữ, cũng dường như kẻ dữ
vậy.
NGỌC-HOÀNG THƯỢNG-ĐẾ |