96.-
TINH THẦN QUI NGUYÊN
Nầy chư đại-diện các tôn-giáo cùng
toàn thể chi-phái trong Đại-Đạo ôi! Bần-Đạo
rất hoan-hỉ thấy rơ tinh-thần đạo-đức
thuần túy của chư đại-diện đặng
tiến đến chỗ qui-nguyên tinh-thần để
hội-hiệp cùng Thầy nơi Bạch-Ngọc.
Xét ra, người ở thế trần
nầy, tất cả ai ai cũng có một điểm
linh-quang gọi là thiên-tánh. V́ thế, mà Phật
gọi "Nhứt thiết chúng-sanh giai hữu
Phật tánh".
Thầy thường dạy "Thầy là
các con, bởi trong các con đều có điểm
linh-tánh của Thầy". Bởi thế, con người
ai ai cũng tốt đẹp thiện-tánh cả,
nhưng bởi lục-dục thất-t́nh cám
dỗ làm cho con người lắm lúc quên hẳn
tánh-linh xưa, mới sanh ra điều tội
lỗi.
Từ khi Thầy khai Đại-Đạo, với cơ
thiên biến chuyển nhiều chi phái, đó là thiên-ư
định nhiều con đường, nhưng
tựu trung cũng gom lên chót núi là chỗ
Bạch-Ngọc-Kinh của Thầy ngự.
Lúc c̣n ở chơn núi cách xa nhau v́
rộng đường đất, nên
phận-sự mỗi chi-phái là tay hướng-đạo
để d́u dắt nhơn-sanh tiến lên chót núi
mà về cùng Thầy.
Con đường của mỗi chi-phái
phải sáng suốt vạch ra để đi sao
cho êm ái thuận chiều, hướng-dẫn nhơn-sanh
về với Thầy được trọn lành,
trọn tốt, th́ sẽ được chấm công
to.
Đường càng gần chót núi th́ chi-phái
càng gần-gũi nhau. Bởi thế, ngày hôm
nay, trên tinh-thần đạo-đức đă
thuận tiến đến chỗ qui-nguyên về
Thầy rồi đó!
Bần-Đạo rất mừng, và mong sao
từ đây mỗi chi-phái hay tôn-giáo đồng
liên-quan đoàn-kết, thương yêu thành
thật với nhau để nương tŕu qua cơn
khổ khó trong cảnh đời biến chuyển
cuối cùng.
Tinh-thần
đạo-đức hiệp qui-nguyên,
Kim
cổ, Đông Tây chẳng khác riêng,
Chơn-lư
của Trời là có một,
Hiểu
rồi phải rán hiệp ḥa liên.
PHÁP-LỰC KIM-TIÊN GIÁO-TÔNG ĐẠI-ĐẠO |