90.- CHƠN-LƯ DUY NHẤT
Không tôn-giáo nào qua chơn-lư,
Chơn-lư Trời vô thỉ, vô chung,
Có từ những thuở vô cùng,
Chơn-lư
sáng rỡ khắp cùng thế-gian.
Chơn-lư ấy Đạo vàng Thầy
mở,
Chơn-lư tường, phổ-độ nhơn-sanh,
Chơn-lư, lẽ thật dạy rành,
Trên
đường chánh-nghĩa hy-sinh trọn đời.
Với lẽ phải của Trời chơn-lư,
Rán thực-hành khắc-kỷ, ái-tha,
Mới là vẹn chữ dung-ḥa,
Trung-dung
đại học ấy mà hành y.
Sống cơi tạm có chi là thật,
Bởi những điều vật-chất
hữu h́nh,
Hữu h́nh hữu hoại nhân-sinh,
Lẽ
thật là vốn chơn-linh của đời.
Chơn-linh ấy của Trời ban xuống,
Vẫn trường-tồn ảnh-hưởng
đời đời,
Linh-hồn bất diệt của Trời,
Rán
lo trau-luyện mới thời thành công.
Người hướng-đạo ḥa đồng
nhau lại,
Phận tử-quân cần phải hiệp
đồng,
Hiệp đồng một ư, một ḷng,
Để
ḥa nhau lại đại-đồng đệ
huynh.
Hiểu lẽ thật, tận t́nh với
Đạo,
Chẳng dựa nương cậy bảo
nhờ ai,
Tưởng-tin một Đấng Cao-Đài,
Tưởng-tin
chơn-lư c̣n hoài không phai.
Thánh-Sư dạy một bài tâm mật,
Lấy trung-dung thành thật người tu,
Chẳng màng danh lợi phù-du,
Lo
bồi âm-chất công-phu được thành.
Tay hướng-đạo trọn lành,
trọn phải,
Để làm gương chánh-đại
quang-minh,
Dắt d́u toàn cả sanh-linh,
Theo
đường đạo-đức trau ḿnh
luyện tu.
Hễ đồng thanh th́ người tương-ứng,
Đồng khí rồi ảnh-hưởng tương-cầu,
Nhơn-sanh vi quí cần âu,
Dắt
d́u lẽ phải, Đạo mầu cứ đi.
Nay Thánh-Sư dạy ghi tạc để,
Để dắt d́u đồng cả nhân-loài,
Một ḷng tin-tưởng Cao-Đài,
Trên
đường giải-thoát nạn tai buổi cùng.
VĂN-TUYÊN
THÁNH-SƯ |