89.-
LẼ THẬT
Này chư môn-đệ đại-diện toàn
chi-phái tôn-giáo ôi! Hiểu rơ lư Đạo, rồi
t́m ra lẽ thật của con người, thấu
hiểu bổn-phận xuống trần này để
chi? – Th́ đă tường trên sự thật
rồi, th́ những điều nào giả-tạm,
chớ nên mê lầm để cho lục-dục cám
dỗ.
Lục-dục là chi? – Ấy là danh-vị, tài-lợi,
sắc tư-vọng, tật-đố. Nếu trang
hướng-đạo mà không làm chủ được
xác thân, để lắm khi chinh phạm lẫn
nhau trên t́nh huynh đệ như những
trạng-thái đă trải qua trong bấy lâu nay.
Người thật tâm quyết tu hành,
hiểu rơ chơn-lư Đạo, th́ những điều
tư-tâm, tư-kỷ, tư-lợi, tư-ư
phải dứt khoát hẳn. Cũng như những
tánh tự-tôn, tự-cao, tự-măn, tự-phụ làm
cho nhiều ranh-giới thành-kiến với nhau.
Ngày hôm nay cơ Thiên chuyển, tŕnh-độ
con người tiến đến mức khá cao.
Đông Tây kim cổ đồng nh́n nhận t́m ra
nhứt lư, th́ chư môn-đệ, đă là tay hướng-đạo
d́u-dắt nhơn-sanh, th́ phải làm gương-mẫu
trau thân trọn lành, trọn phải, thành thật
thương yêu với nhau, không nương dựa
vào một vật-chất nào.
V́ Đạo là lẽ thật, Đạo là
vô-vi; th́ đă là lẽ thật rồi, c̣n
phải nương tựa vào vật-chất nào
nữa?
Ví như ḥn Thái-Sơn kia cũng không thể
gọi là vững chắc trường-tồn măi
được, v́ sơn c̣n băng, thạch c̣n
tan, huống-hồ những quyền-lực nào trên
thế-trần này mà bền-bỉ cho được?
Đời chẳng khác một lớp
tuồng, phải có nhiều màn, khách trần
chỉ đóng tṛ, khi hết phận-sự rồi
cũng hườn về cảnh không.
Đă hiểu lư Đạo, th́ phải
trọn ḷng tin-tưởng với Đạo,
phải giữ sao cho ḥn ngọc được
trong-trắng, không t́-vích bợn-nhơ, ngày
cuối cùng mới được Thầy Trời
ban thưởng công to.
Thánh-Sư
biện-giải thiệt cùng hư,
Lư
Đạo cao sâu, rán thật tu,
Đời
vốn là trường danh lợi giả,
Hiểu
thông lẽ thật ấy chơn-như;
Luyện
rèn tâm tánh không dời đổi,
Trọn
thỉ, trọn chung với Phụ-Từ,
Nhẫn-nại,
ôn-ḥa chung trí hiệp,
Vầy
đoàn huynh đệ, dạ vô-tư.
VĂN-TUYÊN
THÁNH-SƯ |