82.-
CẨN NGÔN
Lời thốt phải vừa tai đúng-đắn,
Nghe vừa tai mới đặng an-ḥa,
Biết lời lựa chọn thốt ra,
Đừng
ham cao quá, e mà không nên.
Đạo, thốt lời lương hiền
đạo-đức,
Không văn-chương, ít chút cao-kỳ,
Để rồi người hỏi, sân-si,
Để
rồi cam chịu suy-vi mọi điều.
Trường tu học sớm chiều
cố-gắng,
Dù mặn, the, cay, đắng cam phiền,
Như vầy lập được chí
bền,
Như
vầy mới đặng trọn niềm tu thân.
Nhẫn, không biết phân-vân nhục-nhă,
Nhẫn như vầy khỏi đọa,
lỗi-lầm,
Nhẫn vầy mới được an-toàn,
Nhẫn
vầy mới được ḥa-an đôi người.
Đă biết Đạo, chiều mơi
gặp mặt,
Miệng hỏi chào, tay bắt, líu-lo,
Thốt rồi, rẽ bến, chia bờ,
Thốt
rồi, đường lại nhỏ to hai
đường.
Lời thốt phải dặn ḷng khẩu
xuất,
Cho vừa tai mẫu-mực dễ nghe,
Thốt ra lời phải dặt-dè,
Như
vầy mới đặng vẹn bề an xong.
Thốt lời cao măi ṿng quanh lộn,
Người hỏi rồi, tiếng lớn lên
đi,
Cả hai phải chịu sân-si,
Chịu
điều phiền toái, tức th́ rẽ chia.
Hăy sum-hiệp khóa ch́a lại một,
Yêu thương là giềng cột bảo-sanh,
Thuận-ḥa ấy vị thuốc lành,
Có
bịnh không trị khó thành công nên.
Bịnh như vậy thuốc Tiên đem
trị,
Không học Đạo chỉ phí uổng công,
Thuốc sẵn không để vào ḷng,
Như
rét mà phủ mền bông được nào?
Rốt việc bịnh nằm đâu bạ
đấy,
Khó nên thân măi măi sau nầy,
Việc Đạo liên kết, liên dây,
Guồng
máy Hội-Thánh ngày mai đắc thành.
LƯ
GIÁO-TÔNG |