79.-
QUÂN-TỬ VÀ TIỂU-NHÂN
Trên bước hoạn lộ gian nguy khổ
khó của đường đời và cơ-ngẫu
chuyển-dịch tuần-hườn của
Tạo-Hóa, nếu là người quân-tử th́
không bao giờ nản chí sờn ḷng.
Hơn nữa, sống trong t́nh-trạng
thiếu từ vật-chất đến
tinh-thần, sống trong cơ khổ hoạn mà cư-xử
nên người quân-tử là một việc
rất khó-khăn, v́ người quân-tử không
bao giờ tranh điều vật-chất. Nhưng,
vật-chất là mạch sống viễn tồn,
nếu không vật-chất th́ người
quân-tử nương dựa vào đâu? Sống
bám vào đâu?
Thiết tưởng, sự tranh-đấu
của người quân-tử có tánh cách đại-đồng
là làm sao cho thân tâm được trọn lành và
cứu giúp người, chớ không bao giờ có
tách cách vụ lợi phàm phu. Người
quân-tử luôn luôn tranh những điều nhân
đức, nghĩa-luân, chớ không bao giờ tranh
điều vật-chất phi lư, tạo nên một
cảnh gia xinh đẹp, một ngôi mồ
lộng-lẫy hầu kiếp tàn-tạ để
an giấc ngàn thu. Những vật ấy vẫn trơ
gan cùng tuế nguyệt, nhưng tiếng khả
ố, danh nhơ vẫn c̣n lưu lại ngàn đời.
Người quân-tử chỉ mong sao gặp
vận thời mà đem đạo-đức
cứu người, ḥa ḿnh vào cát bụi, vào cây
cỏ để cùng sống, chỉ mong sao cho
tiếng tốt lưu lại ngàn thu, chớ không
sá màng điều lợi lộc.
Các con thử nghĩ, cuộc đời là
giả tạm, sống bám lấy mănh đất
già cỗi kia mà các con không tự giải-thoát
khỏi ngục lao trần thế, mà lại tranh
điều vật-chất ấy, th́ không
viễn-tồn được đâu các con!
Đối với vật-chất, người
quân-tử ví nó như đám bèo trôi, như
hạt sương rơi trên cỏ; xem nhẹ
tính-mạng để thiết thực
phụng-sự nhân-loại, là đưa đến
cơ tuyệt khổ đại-đồng.
Cái tốt của người quân-tử bao
nhiêu th́ sự xấu-xa của kẻ tiểu-nhân
bấy nhiêu. Tiểu-nhân bao giờ cũng cầu
may-mắn đến cho ḿnh để ổn-định
mà thụ hưởng giàu sang, mà không đoái thân
là cát bụi, cỏ cây, th́ một ngày kia cũng
phải trả lại thân cho đất.
NGỌC-HOÀNG
THƯỢNG-ĐẾ