76.-
TINH THẦN TƯƠNG THÂN TƯƠNG TRỢ
Phàm sinh ra con người ở thế-gian này
chẳng phải sống để tranh danh, đoạt
lợi, quyền tước, giàu sang, sung sướng,
ẩm thực chẳng hạn.
Nếu sự sống có tánh cách dường
ấy, th́ con người trong chim lồng, cá
chậu, trong nước đục ao tù, không bao
giờ thoát khỏi ngục mông-lung lầy lội.
Con người chẳng những sinh ra ở
thế-gian này để tiến hóa, mà lại c̣n
có những nhiệm-vụ tối cao, tối thượng
bằng lẽ đạo-đức.
Trên nhiệm-vụ mỗi hiền-đồ
phải nhận thấu mọi phương-diện
thực-tế của xă-hội và hữu-vi của
thiêng-liêng. Chư hiền-đồ nhận
thấy sự sáng của chư hiền-đồ,
trái lại không rơ sự tối. Khi hiền-đồ
rơ sự tối bên trong tức là rơ sự sáng
ở bên ngoài. Nghĩa là khi chư hiền-đồ
tự cho là hiểu biết một cách sáng
suốt tinh-hoa, không cầu-nệ bất cứ
một ư-kiến của ai, đến nỗi đến
chỗ không thành, chừng đó chư hiền-đồ
mới rơ là sự tối, không sáng hẳn
được.
Hễ chư hiền-đồ nhận
thấy sự tối, bất cứ điều ǵ,
sự ǵ, đều luận bàn, góp-nhóp ư-kiến
ḥa đồng nhơn-sanh mà thi hành đến
chỗ đạt được, th́ chừng
ấy sự sáng-suốt bộc-phát một cách
rơ-ràng trên sự hiện diện của hiền-đồ.
Sự đời, không ai lại không biết
làm sao cho thân tâm ḿnh trở nên sung-sướng,
ước-vọng giàu sang; đến khi giàu sang
chẳng đoái bần cùng. Sự sống, không
phải sống để mà ẩm thực của
trần-gian, ăn để mà sống, sống
với nỗi vui tươi, niềm trong sạch,
ḥa tâm vào nhân-quần xă-hội, lẽ sống
ấy mới cao-thượng.
Chớ con người cứ thủ-cựu
trong một lề-lối xưa kia trong lầu son
gác tía, chẳng gẫm lại lê-dân đang
lầm-than trong cơn Đông về tuyết
lạnh. Hiền-đồ đừng nghĩ
rằng đó là quả báo tiền căn mà
mỗi người phải tự hứng lấy;
chư hiền-đồ hăy nhận
thực-trạng của xă-hội mà tương-thân,
tương-trợ lẫn nhau, đó cũng là
đạo-đức, cũng là nguồn căn
sự tu hành vậy.
Thật ra, con người ở đời này
chỉ mong sống để mà ẩm thực,
chớ không phải ăn mà sống. Câu ấy
chỉ để yên phần với những kẻ
khốn-khổ, bần-cùng tạm an-ủi với
số phần mà thôi!
Chư hiền-đồ ôi! Cuộc
tuần-hoàn biến-thiên vơ-trụ này không bao
giờ ngừng, ḍng đời trôi chảy không
bao giờ dứt, con người sanh sanh, tử
tử, nấu-nung trong ḷ tạo-hóa này: bụi ra
bụi, cát ra cát, chỉ có tiếng thơm vang c̣n
ngàn thuở.
Sự giàu sang, phú quí đến đâu,
chừng rũ hồn về cơi hư vô cũng
không hưởng được sự ǵ mà
tiếng-tăm chẳng để lại một
dấu vết nào thơm vang hậu tấn.
Thuở xưa, Thánh-Sư đạt được
một kỳ công rực-rỡ, ấy là nhờ
Thánh-Sư tầm được cái cơ-bản
đạo-đức mà truyền bá tư-tưởng
chơn chánh cho người. Bởi thế, ngày nay
Thánh-Sư vẫn c̣n tiếng để trên
khắp thế-gian.
Chư hiền-đồ đă rơ thế-t́nh
là ảo-ảnh giả-tạm. Nh́n đời
biết bao là kẻ sung sướng, sao sự
họa không đem đến? Thánh-Sư gẫm
lại trên thế-gian này, tạo-đoan un-đúc
con người từ thuở vô-h́nh đến nơi
có bản thể rơ rệt là để cho con người
tiến-hóa đến bực Thần, Thánh, Tiên,
Phật mà thôi.
Chẳng phải sinh con người ra rồi
măi tranh đua từ vật-chất đến
tinh-thần chung-chạ ở thế-gian. Con người
thối hay tiến là tại không rơ sự
tiến-hóa của đời đạo.
Kẻ đặng hưởng lộc giàu sang
sung-sướng ấy cũng nhờ tiền căn
được dồi-dào sự tu-luyện, nay
được toại-nguyện.
Nếu chư hiền-đồ trồng cây nơi
lầy-lội, xấu-xa, nhơ-nhớp th́
kết-quả sao tốt được! Âu cũng
là trồng cây nào được ăn quả
ấy là thế thôi.
|