74.-
THÀNH Ư CHÁNH TÂM
Này chư môn-đệ! Hăy rút kinh-nghiệm
trong Tam-Giáo Đạo. Trong trang sử Đạo
các nước, thấy rằng: tại sao Đức
Phật giáng sanh tại Ấn-Độ, mà hôm nay
Phật-Giáo không bành-trướng trong đất nước
ấy được? Lại như Gia-Tô Giáo cũng
thế, đến Đạo Thánh của Thánh-Sư
đây cũng trong t́nh trạng ấy.
Suy cổ nghiệm kim, ôn cố nhi tri tân để
t́m hiểu những điều biến chuyển
ấy, để làm bài học mà bảo tồn
nền Đại-Đạo của Trời
hiện nay.
Bởi vậy, những Thánh, Triết,
Hiền xưa nêu lên những bài gương-mẫu
để soi chung cho nhân-loại, là sợ ǵ hơn
cả? – Th́ chỉ sợ đồng loại hơn
hết. V́ lẽ con chung cha, mới tranh sự
nghiệp, tiền của; quan chung triều, mới
tranh tước lộc, quyền thế; người
buôn chung chỗ, mới tranh lợi lộc nhau, th́
việc Đạo cũng như việc đời,
đồng diễn những cảnh trạng ấy
mà thôi.
Vậy, người tu phải thành-thật
nhau là căn-bản, v́ Đạo là lẽ
thật. Khi Thánh-Sư dạy Đạo, th́
lấy những điều mục căn-bản
là: cách vật trí tri, thành ư, chánh tâm mới tu
thân vững vàng được.
Người tu mà ư không thành-thật, c̣n
lừa dối, gian-trá đủ điều th́
rất uổng công tu! Bởi vậy, trên
lập trường Đại-Đạo, toàn
cả nhơn-sanh phải rơ hiểu
thấm-nhuần đạo-lư.
Thật ra, chư môn-đệ nữ nam
sống trong thời kỳ hạ-nguơn này đă
là Tiên Thánh tại trần, đúng với câu:
“Chừng
nào đất dậy, Trời thay xác,
Chư
Phật, Thánh, Tiên xuống ở trần.”
Quả thật vậy! Chư môn-đệ khi
dự đại-lễ, mặc đại phục
măo cao, áo rộng, rơ là Tiên-phong. Nhưng chỉ
c̣n nội tâm rán trau-giồi, rèn luyện làm sao
cho đúng với bộ y phục Tiên Thánh ấy.
|