72.-
ĐẠO ĐỨC CHÁNH CHƠN
Tiền Trung Hậu Tiên-Thiên Thánh-Tịnh,
Cả tam-giang thừa lịnh Cha truyền,
Ngọn đèn chơn-lư khêu lên,
Tịnh-trường,
Tịnh-thất cần nên y hành.
Thầy dạy bày lời lành, tiếng
phải,
Mong sao con phục lại bổn-căn,
Dạy con chưởng đức năm
hằng,
Sửa
thân cho vẹn đoan-trang đức tài.
Bổn phận con trong ngoài vẹn-vẻ,
Sửa thân tâm đừng để ố-lem,
Con nh́n bướm lụy v́ đèn,
Hổ
tham của sẵn cho nên sa hầm.
Người tu chẳng dục tham
lợi-lộc,
Không phụ bần, t́m lối cao sang,
Không ham lợi-lộc vinh-quang,
Phẩm
cao tước trọng, nhớ phần thanh tâm.
Bổn phận tu không ham miếng quấy,
V́ miếng ngon là cái phỉnh lừa,
Vật ngon, của lạ nên chừa,
Người
sao của vậy, đừng ưa nếm vào.
Chớ tâm-t́nh liên-giao kẻ bạo,
V́ ḷng người trở-tráo mưu sâu,
Đừng ḥng cậy thế quyền cao,
Hại
người khốn lụy thương đau
muộn sầu.
Phải thương người lâm vào
tội lỗi,
Và tránh xa đừng tới lui chân,
Hố hầm tội lỗi không gần,
Lánh
xa ác trược, họa thâm đâu vào.
Bỏ những lời thấp cao
thiêm-thiếm,
Gổ-ganh nhau muôn kiếp khổ đau,
Thấy người đau khổ phiền
sầu,
Thấy
người tội lỗi, làm sao cứu người.
Kẻ răng sứa mưu thời ác độc,
Thấy người vầy, đừng
dốc hại người,
Thấy người đau khổ chiều mơi,
Ḷng
đừng toan độc đùa xuôi
lỗi-lầm.
Thấy kẻ bạo vương mang tai
khổ,
Đừng vội-vàng hớn-hở vui
mừng,
Dù cho trước mặt, sau lưng,
Ḷng
con cư-xử một chừng mà thôi.
Kẻ sa-ngă năm thời bảy bận,
Biết thiện tâm cũng vẫn tỉnh
lần,
Trót đời khải-ngộ ăn-năn,
Đôi
giây lầm-lỗi, con huờn tội xưa.
Gặp cảnh khổ chiều trưa
dai-dẻo,
Là búa ŕu chạm đẽo nên h́nh,
Buồn kia mới thấy b́nh-minh,
Vui
người, xem lại cũng in như ḿnh.
Ta với người, sự t́nh một
thể,
Đừng rấp-ranh dâu bể chông-chinh,
Khoe-khoang giả dối bề h́nh,
Như
có mưa gió, sự t́nh chẳng mưa.
Lời thốt quấy càng đưa đến
khổ,
Tiếng nói lành như trổ chạm vàng,
Một lời dường tợ kinh-luân,
Một
lời mà chịu đeo mang tai phiền.
Thực quá độ đâu yên tấc
dạ,
Ẩm dư hơi vồn-vă trong ngoài,
Thực ẩm ít, lại no dai,
Cạnh-cầu
danh lợi càng gầy tổn thương.
Trồng cây nào rào thường cây ấy,
Kết quả th́ măi măi ấm no,
Biển non c̣n có kẻ đo,
Dục
tâm tam độc khó ḍ hiểm sâu.
Thà thốt ít th́ đâu vào đó,
Ham nhiều lời này nọ rẽ chia,
Đệ huynh cốt nhục c̣n ĺa,
Huống
chi tứ hải sớm khuya xa vời.
Vàng, đồng, thử lửa thời
mới biết,
Có thử rồi hiểu thiệt vàng, đồng,
Thế-gian nhiều nỗi long-đong,
Thử
người trí-dơng bền ḷng hay chăng?
Kẻ ngu-muội theo đàng mê-muội,
V́ dục tâm dục lợi cầu danh,
Bên ngoài phong nhă làm lành,
Họa
sâu, chước độc rấp-ranh hại người.
Kẻ đào hố th́ rơi trước
nhất,
Chưa hại người, lại thật
hại thân,
Lời ngon tiếng ngọt bên đàng,
Lời
lành tin cậy vội-vàng không nên.
Thà nghèo khó thanh-liêm năm tháng,
Hơn sang giàu gánh nặng lỗi-lầm,
Mắt tham thấy của th́ ham,
Tay
không làm lụng miếng ăn được nào?
Kẻ tự-ái chạm đâu khổ đấy,
Sớm diệt trừ tự-ái giận
hờn,
Đừng gây những chuyện chia cơn,
Một
đau khổ chịu c̣n hơn hại người.
Nhịn một tiếng, lành thời được
chín,
Không biết hờn là nhịn nhẫn thương,
Nhịn không biết nhục tứ phương,
Mới
là thật nhẫn, nhịn nhường cùng nhau.
Kẻ du-đăng tự-cao, kiêu-ngạo,
Phường túi cơm vá áo nghênh-ngang,
Việc chung làm việc cá-nhân,
Đối
người nhân nghĩa không làm nhơ danh.
Nước th́ nhiều, chung quanh bờ
nhỏ,
Ác dẫy tràn, thiện nọ ít-oi,
Nước tràn, bờ nhỏ khó bồi,
Ác
nhiều, thiện ít, qui thời đặng đâu.
Danh lợi quyền dễ nào được
thiện,
Tước lộc cao khó chuyển ḷng người,
Đem đàng đuốc tuệ rọi soi,
Th́
người mới thấy và noi theo đàng.
Biết chơn chánh, hành-tàng chánh đại,
Kẻ u-mê không ngại thị-phi,
Thấy đàng là vội giục đi,
Không
tường tối sáng, chẳng suy cho cùng.
Kẻ chơn thiện tương phùng bốn
bể,
Người dạ lang chia rẽ nghịch tâm,
Khôn ngoan tự lái con thoàn,
Khôn
ngoan tự vững con đàng chánh chơn.
Vui kẻ muội là buồn kẻ tỉnh,
Vui không lo toan-tính sự phiền,
Vui phiền nó chỉ gần bên,
Sướng
vui kẻ ác nào yên lâu dài.
Nếu đạo-đức bên ngoài nhân-nghĩa,
Trong ác tâm càng tỉa trồng gai,
Khoe rằng tài giỏi văn hay,
Ấy
gây thảm khổ hậu lai muộn sầu.
Thân con chết th́ đâu đáng sợ,
Sợ là v́ trả nợ chưa xong,
Sợ là khả-ố tấc ḷng,
Sợ
cho vật-chất, bóng hồng ră tiêu.
Sợ chết sống sớm chiều nhơ-nhuốc,
Sợ linh-hồn không được siêu-thăng,
Sợ cho vật-chất kim-hoàng,
Ngàn
năm bảo thủ vẹn toàn không con?
Thân con chết đầu non, chót biển,
Một thời-gian ră biến tiêu h́nh,
Con th́ tạo miếu, xây đ́nh,
Chôn
vùi thân-thể, vẹn t́nh không con?
Hay năm tháng tiêu ṃn vật-chất,
Bảo thủ hoài cái vật vô-tri,
Hương đăng, trà quả, lễ nghi,
Mà
con gọi nghĩa, gọi th́ hiếu trung.
Con hăy nghĩ tương-phùng bốn bể,
Cả năm châu huynh đệ chị em,
Tương-thân, tương-ái không đem,
Đem
điều tổn hại mà xem trọng ngh́.
Thân con thác hồn ly khỏi xác,
Có đâu đây hưởng vật phàm-gian,
Bày ra tế-lễ ŕnh-rang,
Hại
bao thú vật hàm oan khổ h́nh.
Sự lễ bái là h́nh ngoại thể,
Con làm tṛn sự thế trong ngoài,
Lễ là truy-niệm bi-ai,
Lễ
là nhắc lại cái ngày thương đau.
Dạy bổn-phận làu-làu cho trẻ,
Rán ǵn tâm vẹn-vẽ thi hành,
Ngày sau các trẻ ân lành,
Thầy
ban phong tứ chơn thành mỗi con.
NGỌC-HOÀNG
THƯỢNG-ĐẾ |