68.-
TRÍ NHÂN DŨNG
Ở trên hoàn-vũ nầy, nhân-loại
đều chịu trong luật tương-đối
của Thiên-điều. Kẻ được
điều nầy, người mất lẽ
nọ, không ai trọn xấu, trọn tốt.
Phải lắm con! V́ cảnh trần nầy không
phải là nơi tiên-đào nguyên-vị, cũng không
phải là nơi vô-sắc, vô-giới, vô-động;
cũng không phải là nơi thanh-khí hư-vô,
Niết-Bàn Cực-Lạc.
Thế nên, sự tranh đấu mất c̣n v́
chỗ ở, miếng ăn, trên áp dưới, dưới
lấn trên, mạnh được, yếu thua. Trường
tranh đấu của nhân-loài hầu như
một ngày một đưa đến lỗ
huyệt nhẵn-nhụi, sâu thâm-thẳm.
Những điều gớm-ghiết đáng
sợ là mầm chia rẽ tư-tưởng.
Sự tranh đấu tư-tưởng kéo
vằng-vặc không bao giờ ngưng sự
ngầm hại lẫn nhau. C̣n sự tranh đấu
khoa học hiện thời không đáng kinh
khủng, v́ sự tranh đấu khoa học càng
khốc liệt càng đưa nhân loại đến
chỗ an vui, v́ con người được đánh
thức tâm-trạng bởi những nét đau thương,
những ngày thảm năo.
Thầy muốn vỡ tan kiếp đời
oan-khổ, nghiệt-chướng tiền căn
của các con và diệt khổ ḷng con. Nhưng, con
ôi! Đời không khổ, mà tự con gây ḷng
phiền lụy, th́ Thầy làm thế nào
đưa con đến chỗ an-vui hạnh-phúc!
Luật tương-đối, một sáng
một tối, âm dương; cũng như đời
và Đạo hết thạnh tới suy, thạnh suy
vong phế là tại do con, âu cũng là Thiên-cơ
dĩ định.
Bao nhiêu sự tranh đấu, bao nhiêu giọt
lệ của nhân-loài đang chảy, mà các con là
tay hướng dẫn, ngăn ḍng lệ của
vạn-linh. Các con hăy làm sao xứng phận trách
vụ của Thầy giao, bao mồ hôi nước
mắt, bao công tŕnh xây tạo của nhơn-sanh nên
một kiến thức vĩ-đại hầu
đi đến chỗ hoàn-thiện.
Con ôi! Có chánh hẳn là có tà. Thầy lập
Đạo để cho con hành thiện, nhưng ma-vương
vẫn cản lối đi, phá vỡ công-tŕnh
kiến tạo của con, nếu con không nhận
thấy lối đi. Thầy chỉ mong sao các con hăy
tin lấy con, giữ đường lối lấy
con, đừng bao giờ để người
quan-tâm đến con, rồi con quan-tâm lại v́
lời ngon tiếng ngọt, ắt con bị
phỉnh lừa đau khổ.
Trên thế gian nầy không một sự ǵ
thiệt-thọ đặng, kẻ nào gieo
kinh-khủng hoảng mang, xáo trộn đường
lối của con, ấy là kẻ ác bạo.
Thầy sẽ sai những con biết cách
giải-tỏa cảnh mông lung tối khổ
ấy.
Nhưng các con hăy giữ lấy thân v́ sự
thiện. Quyền, danh, lợi không thể nào áp
được người hành thiện như con.
Con hăy quan niệm trên ba điểm là: Nhân, Trí,
Dũng.
Có ḷng nhân mới khỏi sanh thù hận, thêm
nhiều bạn-tác trên lối. Có trí mới phân
chánh, tà, lợi, hại. Có dũng mới lánh xa
cạm bẫy, vũng ô-trược mị-tà.
Trên đường ngay thẳng, dù
diệu-viễn thế nào cũng không bao giờ
nản chí sờn ḷng, cũng như sông xuôi
thả thuyền trôi vậy. Khó khăn là ở
những đoạn đường gai gốc,
những sông lầy lội, nông cạn.
Con biết rằng, giàu sang danh vọng không
bảo toàn được thân sanh, danh phẩm
của mỗi con; và nghèo nàn cũng không làm cho con
mờ mịt lương tâm. Tuy giàu sang, nhưng không
thể bảo toàn trên mọi phương diện;
tuy nghèo, nhưng không làm cho con mất hết tư
tưởng cao cả.
Thầy v́ thương các con nên đem
mối Đạo gieo truyền. Đạo chánh ắt có
đường tà, mà đường tà ấy
do đâu phát sinh? - Do tự ḷng mỗi con mà ra!
TIÊN-TRƯỞNG VÔ-VI |