67.-
ĐỨC PHÂN BIỆN
Trong buổi hạ-nguơn nầy, Thầy
đă gom lại những bầy chiên lành ở
rải-rác khắp nhiều chuồng. Thầy giao
trọng trách cho mỗi con làm kẻ chăn chiên,
nếu con để chiên lạc mất, mà không
chịu trách nhiệm, th́ bầy chiên phải tan
rả đó con!
Thầy giáng điển, giáo-huấn các con trên
tam-thập niên, tŕnh độ đạo-đức
các con một ngày một tiến măi lên. Nhưng,
con ôi! Đời càng học, càng thấy dốt; bước
đường Đạo càng tu, càng thấy sự
cao thâm huyền-bí vô cùng!
Nếu các con tự thấy ḿnh là thấp kém,
mới có thể hăng-hái trên đường tu
học để tiến đến ngày chí-thiện,
chí-mỹ đó con!
Mỗi niên, các con đều đắc
lịnh hành-hóa các nơi, con hăy kiểm-điểm
so-sánh lại sự hành tŕnh trong kỳ nầy
đối với những niên qua, các con kinh
nghiệm mới thấy rơ sự tiến hóa
về tinh-thần đạo-đức các con là
thế nào? - Nhưng, con ôi! Cơ Đạo càng
tiến triển lên cao, các con càng gặp biết
bao trở lực khó-khăn, đó là những bài
toán đố, các con cần phải
giải-quyết cho xong mới mong mở-mang trí-tuệ,
thành công đắc quả được.
Ở trường đời, các con có
học mới biết rằng: thầy nơi phàm
tục một khi ra một bài toán, chỉ giải
nghĩa cho con hiểu, rồi tự con phải
mở trí t́m ṭi sự kết quả. Có như
thế, một ngày mới tiến cao lên măi
được.
Cơ Đạo đây cũng thế, các con luôn
luôn phải lấy trí quang-minh b́nh tâm xét đoán,
kinh-nghiệm trong mỗi hành vi. V́ rằng, lư Đạo
càng uyên-thâm mầu-nhiệm hơn sự thực
học đó con: Nếu con chẳng sáng suốt phân-biện,
cân nhắc trọng khinh, th́ các con bị sai
lầm.
V́ sự hữu danh, hữu tướng trên
thế trần nầy, bởi muôn màu chơn-lư th́
có muôn màu lầm-lạc, giả dối pha lẫn.
Đó cũng là bài học để các con kinh
nghiệm xét suy.
Con ôi! Ví như danh Thầy là Ngọc-Hoàng Thượng-Đế
hay Chúa-Tể Càn-Khôn, mà lời dạy không đúng
chơn-lư, th́ con cũng không nên tin, và cũng không
nên thi hành. Bởi Đạo là chơn-lư, là
đường ngay lẽ phải. Nhưng dưới
thế trần nầy, các con bị luật tương-đối,
nên các con cần phải lấy trí xét-đoán, phân-biện
điều hư lẽ thiệt, mới trọn lành,
trọn phải đến ngày chung-qui kết
cuộc nghe con!
Bước Đạo hành-tŕnh dĩ-văng
chứng tỏ các con đă trung-thành với Đạo
v́ chánh nghĩa, chánh lư, chánh chơn.
Bước hiện tại đây, các con c̣n
phải trải qua bao điều trở lực,
đến chung cuộc, con nào vẹn ǵn
chung-thủy như nhứt với Đạo, ấy là
con thành công đắc quả trên bước Đạo
đó con!
Thầy rất mừng và rất vui, thấy các
con tận-tụy hy-sinh trên đường công-quả,
công-tŕnh, chẳng nệ-nài khổ khó gian-lao. Công
ấy được ghi vào kim-bảng.
Với công-quả con tạo, chứng tỏ ḷng
ích-kỷ của con đă tiêu tan rồi. Với công-tŕnh
chứng tỏ con v́ nhơn-sanh, hiến thân ra hành
Đạo, th́ nền tảng đă vững chắc
rồi, con chỉ cần cất lên những ṭa nhà
lộng-lẫy, nguy-nga, tốt đẹp là trau
giồi thân tâm cho sáng-suốt tinh-anh, trọn lành,
trọn tốt.
Con ôi! Trường đời cũng thế,
con thấy chăng? - Những bực tài ba văn-chương
tót chúng, mà thiếu đức hạnh cũng không
thể hữu dụng được thay, huống
chi trong trường Đạo của Thầy là luôn
luôn trọng dụng về đức tánh, tâm linh.
Bởi vậy, Thầy đă dạy phương-pháp
tu thân là "Giới, Định, Huệ". Bài
học trước kia con cần phải thực-hành
cho đúng mới nên trang đạo-đức.
Trường
Đạo dạy con đáng bực Hiền,
Văn-nhơn
tṛn phận đáng căn-nguyên,
Vai-tuồng
thọ lănh con cần-mẫn,
Phận-sự
thừa vâng, trẻ rán chuyên.
Học
Đạo rơ thông tường lư sự,
Trường
đời kinh-nghiệm, rán tâm thiền,
Từ
đây c̣n phải điều gay-cấn,
Thế-sự
truân-chuyên luật biến thiên.
CAO-ĐÀI GIÁO-CHỦ
CỨU THẾ KỲ BA |