64.-
QUAN NIỆM VỀ H̉A HIỆP, THƯƠNG YÊU
Nầy chư hiền-đồ nam nữ! Trên
sự hành-đạo, từ hạ dĩ thượng
phải ḥa tâm, ḥa ư, ḥa từ lời nói và hành
động. Chớ ḥa lời thốt mà không ḥa hành-động
th́ không thể thành công việc được. Không
ḥa lời thốt mà ḥa trên hành-động cũng
có thể thành công việc được.
Đạo-đức một ngày một sáng-lạng
tinh-hoa, th́ ḷng nhân-thế càng sa-ngă. Đạo càng
cao, người tu càng thưa thớt đó là
lẽ dĩ nhiên.
Thầy v́ thương nhân-loại mà mở
ra đường đạo-đức siêu-việt
kỳ tam nầy để hướng độ nhơn-sanh
đến chỗ đại-đồng tuyệt
khổ, nghĩa là một nguồn-cội sống
chung thương yêu, luôn luôn tương-thân, tương-trợ,
tương-ái, th́ chừng ấy mới gọi là
cơ tuyệt khổ đại-đồng.
Nếu chư hiền-đồ đem sự
trịnh-trọng lễ-lộc kỉnh Thầy mà
không ḥa tâm, ḥa ư, thương yêu lẫn nhau, th́
việc đó chư hiền-đồ minh-biện
để giúp ích nhân-loài c̣n có lợi hơn là
không tṛn sự yêu-thương, lại phí tổn
vật-chất.
Sự sanh tử ở trần nầy, nếu
kẻ bất thiện mà hân-hạnh nằm
được trong ngôi mồ xinh-đẹp, chưa
chắc ǵ là tiếng tốt khen-ngợi.
Sở dĩ con người bị thế thường
che lấp, thành thử coi vật-chất là
hệ-trọng. Lễ lộc xét ra không có ḷng thương
người, mà lễ-lộc ấy chỉ phí
tổn mà thôi.
Không nhân mà dùng nhạc lễ làm ǵ? -
Nếu người hoàn thiện đạo-đức
th́ luôn luôn mở ḷng quảng-đại
tha-thứ, cứu giúp người, mới đúng
là bậc quân-tử hay trượng-phu.
Nếu thấy người lỗi-lầm mà
không trợ sửa, lại gièm pha lẫn nhau,
chẳng khác nào chiếc xe kia sắp-sửa rơi
vào hố thẳm, chẳng kéo lên, lại xô
xuống, th́ càng nguy hại thêm. Một bụi tre,
một đám trúc, nếu không nương tŕu măng
mọc, mà nếu xắn măng măi đi, th́
bụi tre kia, đám trúc nọ phải lần
lần tiêu-tán không c̣n nữa.
Bởi vậy, phận-sự đàn anh là
phải noi gương dạy dỗ đàn em
tinh-tấn trên đường đạo-đức,
đừng v́ sự cao thấp mà mất sự
đạo-đức thương-yêu.
VĂN-TUYÊN KHỔNG-THÁNH |