61.-
TỰ TÍN, TỰ SUY, TỰ ĐỘNG
Kẻ trí, nhân, dũng tự làm vững
đường lối của ḿnh đi và tô-bồi
cho rạng vẻ thêm lên.
Trái lại, kẻ ám, hèn, ác tự làm
bại-hoại đường lối của ḿnh.
Các con đi trên đường lớn, sẵn
trong tay một bản đồ Thầy giao phó,
đứng trước ngă ba đường, con
do-dự, hỏi kẻ nầy người nọ, e
cho các con lạc lối xa-xăm, không thể quày
trở lại đặng.
Một khi con chuyển hướng, một khi
hành động, lúc thốt lời, con hăy nhớ hướng
con đi trước kia có thay đổi ǵ chăng?
- Hành động xưa nay có sai lầm chăng? -
Lời thốt có sai chăng?
Nếu ba điểm từ xưa đến
nay, con chưa thực hành sai một lần nào, th́
các con chớ nên di-động.
Trường đời gặp lao-lư gian-truân
và những cảnh lầm lỗi xấu xa, con người
nếu vượt qua được th́ sẽ
tiến đến là nhờ ḷng cương-nghị,
phấn-đấu. Song, nếu vượt qua
chẳng đặng, phải thối lại,
bởi thiếu ḷng nhiệt-huyết, can-đảm.
Chỉ có lửa thử vàng, đồng, mà vàng
đồng có thể dùng đồ được,
chỉ có gặp cảnh gian-khổ vượt qua
mới bào gọt người trở nên thuần-túy,
giàu tâm-đạo, hy-sinh.
Trường đời phải kiên-nhẫn
học-tập được những điều
hay tốt đặng. Con nào hạ ḿnh trước
vạn-linh th́ sẽ được vạn-linh nâng
tột; con nào tự cho là cao-cả trong vạn-linh
th́ sẽ bị vạn-linh xô đẩy đến
nơi thấp thỏi. Con nào mang vào sự răn
dạy của đời và sự quở phạt
của người th́ mới trở nên
thiện-mỹ, ví như đeo một ṿng vàng
nạm cẩn.
Con nào biết suy luận phải quấy, hành
động thiện lương, giả dầu
gặp mọi cảnh khổ-khó vượt qua hay
tử v́ Đạo đi chăng nữa, cũng
tiếng vang muôn thuở.
Sợ sự chết của con không đúng
chỗ. Thân chết không sợ mà chỉ sợ
sống làm nhơ-nhuốc thinh-danh. Mất lợi
không sợ mà chỉ sợ mất hết lương-tri,
tư-tưởng cao đẹp của ḷng người.
Một guồng máy, kẻ xử dụng
chỉ biết thô-thiển bên ngoài mà không
hiểu chằng chịt nhỏ-nhít bên trong,
lại cho rằng thông suốt mạch lạc mà
xử dụng, chẳng qua để ḷe-loẹt cùng
vạn-chúng mà thôi.
Cơ-quan nào, tôn-giáo đạo-đức nào
bên ngoài tuyên-dương rằng "hầu
hết đạo-đức thuần-túy", trái
lại, bên trong nhiều hành-vi khả-ố,
nếu không nhận thiệt hư mà bương
theo, chẳng khác nào người u-mê đi trong
đêm tối và chịu sụp hố, sa hầm mà
thôi.
Con phải biết tự-tín, tự suy, tự
động để phát-uy nền Đạo chơn-chánh.
Các con tin thiêng-liêng là người dẫn
đầu hướng thiện để chưởng-thiện.
Nếu các con tin thiêng-liêng có phép mầu, tức
nhiên hữu thực. Song phép mầu không thể hóa
người nên thiện được, chỉ có
đau khổ, vui buồn và phải quấy, hành-động
thiện mới giúp người soi rọi
được bản thân.
Lấy cái khổ của người làm cái
khổ của con. Lấy cái vui của người
làm cái vui của con, để đồng thọ
khổ mà giải khổ đến chỗ
thắng khổ đại-đồng vậy.
NGỌC-HOÀNG THƯỢNG-ĐẾ |