53.-
NHÂN QUẢ
Nhân-quả có nghĩa là gieo giống chi th́
gặt giống nấy, hễ gieo trước th́
gặt sau.
Mỗi hành vi của các con dù tốt hay
xấu cũng đem lại một kết quả.
Sự nhân quả nó liên lạc chặt chẽ
nhau, từ cơi vô-h́nh đến cơi hữu-h́nh
hiện tại của đời các con. Nhân
quả nó theo dơi các con từ kiếp trước
sang kiếp này rồi đến kiếp khác.
Bởi thế, các con hiểu Đạo rồi, rán
tránh những điều ác, phải luôn luôn vui
với việc làm lành. Đó là con gieo mầm
từ-thiện để sau an hưởng quả lành.
Con ôi! Nhân-loại hiện giờ đang
bị trả quả chung, v́ quả ấy kết
tạo từ lâu, nay đă đến thời
kỳ chín mùi. Tất cả các con đều có
quả, đứa th́ quả lành, đứa
lại quả chẳng lành.
Những sự phước hay họa ở trên
đời con chẳng phải là ngẫu-nhiên hay t́nh
cờ, mà chính là do sự hành-vi trước kia
hoặc dữ hay lành đó thôi. Bởi vậy,
những đứa gặp quả xấu đến,
tức là trả quả ngày xưa, nếu biết
tu hành th́ vui ḷng nhận quả ấy để
trả cho rồi nghiệt-chướng, lại
lợi dụng cơ hội ấy để trau tâm
luyện tánh cho nên trong sạch, cao-thượng,
tốt đẹp hơn. Nhưng các con phải noi
theo ḷng từ-bi của Thầy mà ban vui cứu
khổ cho muôn loài vạn vật; khi các con gặp
một đứa nào đang bị trả quả,
th́ bổn-phận các con phải xót thương
lo-liệu, cứu giúp kẻ ấy.
Trước kia, Phật có dạy rằng:
“Con hăy giúp đỡ người cần giúp
đỡ, con hăy vỗ về những người
đang buồn thảm, hễ con giúp người,
tới phiên con th́ người giúp lại.”
Các con nam nữ nên tin luật nhân-quả và nên
sợ luật Trời. Thầy rất công-b́nh, không
v́ thương mà tư-vị một con nào hay
bỏ một con nào. Các con phải rán tạo
những điều lành để sau hạnh-hưởng.
Nhân
nào quả nấy đó con ôi!
Gieo
trước gặt sau ấy luật Trời,
Gầy
ác phải mang tai nạn đến,
Tạo
lành th́ được phước lai hồi.
Dữ,
lành tại trẻ gây nhân-quả,
Họa,
phước do con đón rước mời,
Con
biết tu rồi nên tránh dữ,
Gieo
mầm từ-thiện mới nên người.
Nhớ câu: “Thiên vơng khôi khôi”,
“Sơ
nhi bất lậu” lưới Trời đó con!
Luật nhân-quả các con khá sợ,
Luật trả vay, con chớ vay thêm,
Cứ lo trả đủ là êm,
Vay
nhiều, con phải trả nhiều đó con.
Nhân với Quả tại con gieo rắc,
Trả với vay, con chắc đừng thêm,
Một ḷng v́ Đạo th́ nên,
Lo
tṛn bổn-phận, Ơn-Trên giúp vùa.
Con nam nữ sớm trưa cần mẫn,
Xem sám kinh tinh-tấn tu hành,
Cứ gieo hột giống từ lành,
Th́
sau được gặp cảnh thanh an-nhàn.
Luật nhân-quả công-bằng thưởng
phạt,
Tội bấy nhiêu, gặp ác bấy nhiêu,
Th́ sau phải trả đủ điều,
Ấy
là cái luật Thiên-điều đó con.
Lo phước đức sau c̣n hạnh hưởng,
Lo tu chơn Thầy thưởng phước lành,
Các con một dạ chí thành,
Đường
tu sốt-sắng, điển lành Thầy ban.
Cuộc trần-thế điêu-tàn
khốn-khổ,
Cảnh mạt đời biểu lộ trước
đây,
Các con đă hiểu Đạo Thầy,
Cao-Đài
cứu thế kỳ này hạ-nguơn.
Phận các con chi sờn khó nhọc,
Bước đường tu lăn-lóc
gian-lao,
V́ đời, v́ Đạo chẳng nao,
V́
trong sanh-chúng, đồng-bào, rán tu.
Tu vẹt phá ngút mù sáng tỏ,
Cho nhân-loài thấy rọ trần-ai,
Là nơi địa-ngục nạn tai,
Trong
ṿng tứ khổ miệt mài lợi danh.
Con hiểu Đạo đường lành
cứ tiến,
Luật trả vay hiển hiện lắm con,
Nhân quả phải sợ, lo tṛn,
Gieo
mầm từ-thiện sau con hưởng nhờ.
Thầy tiết lộ Thiên-cơ Tạo-hóa,
Cho các con ghi dạ, nhớ ḷng,
Từ đây phải rán hành xong,
Nhứt
tâm, nhứt trí, hiệp đồng lo tu.
NGỌC-HOÀNG
THƯỢNG-ĐẾ |