47.- GƯƠNG HY SINH BẤT DIỆT
VĂN
tự ngũ châu nhứt bổn nguyên,
TUYÊN
tùy xứ xứ tạo vần riêng,
KHỔNG
môn thâu thập tam thiên đệ,
THÁNH
bệ đề danh thất nhị hiền;
HƯNG
thạnh nhứt thời ghi sử tạc,
NHO
tông vạn kiếp măi lưu truyền,
GIÁO
dân dĩ đức vi căn-bản,
CHỦ
trị tư tâm dứt năo phiền.
*
* *
Châu
du lục quốc bởi thương đời,
Mấy
chục năm trường trăi khắp nơi,
Khi
Sở, lúc Tần, Khuôn, Tấn, Vệ,
Trở
về nước Lỗ đă già rồi;
Quyết
đem giáo-lư gieo cùng khắp,
Tài
thiếu mạng kia bất đắc thời,
Dạy
học, soạn kinh, cùng viết sách,
Lưu
truyền hậu thế phận làm người.
*
* *
Nho-Giáo
là nền triết-lư minh,
Tinh-hoa
đạo-đức dạy nhân-sinh,
Xuân-Thu
một bộ phê b́nh rơ,
Lễ-Nhạc,
Thi-Thơ, chép Ngũ-Kinh;
Một
kiếp hy-sinh tṛn sứ-mạng,
Hai
ngàn năm lẽ vẫn c̣n in,
Hạ-nguơn
Tam-Giáo qui-nguyên bổn,
Chỉnh
đốn thuần-phong mới thái-b́nh.
VĂN-TUYÊN
KHỔNG-THÁNH |