46.-
SỰ NGHIỆP VẬT CHẤT VÀ SỰ NGHIỆP
TINH THẦN
Nầy chư hiền nam nữ! Đây Lăo
giảng giải cho chư hiền rơ sự
nghiệp vật-chất cùng sự nghiệp
tinh-thần để cho người tu học
nhận định rơ ràng mà tinh-tấn trên
đường lập nghiệp.
Ḱa những vị Vương Đế từ ngàn
xưa như là Thành-Cát Tư-Hăn,
Hốt-Tất-Liệt, Nă-Phá-Luân, hỏi
vậy trên sự nghiệp vật chất giang-san vương
đế c̣n tồn tại nối truyền
dấu tích đến ngày nay không?
Đó là sự nghiệp vật-chất hữu h́nh
phải hữu hoại.
Trên trần nầy không có sự chi mà
bền bỉ cả, dù núi Tu-Di hay Hy-Mă Lạp-Sơn
cũng không thế tồn tại măi măi trong
trần gian được. Chí đến trên
bầu trời man mác kia, những tinh cầu
nhựt nguyệt mà chư hiền thấy đó cũng
là những vật hữu h́nh, cũng phải tan ră
có ngày. Chính như quả địa-cầu 68
nầy cũng thế, phải chịu luật
biến dịch mà tan ră đi.
C̣n sự nghiệp tinh-thần của các nhà
giáo-chủ truyền Đạo như Đức Thích-Ca,
Lăo-Tử, Khổng-Tử, Jésus, Pytagore trải
qua trên hai ngàn năm, nhưng sự nghiệp cũng
vẫn c̣n lưu truyền đến ngày nay. Chư
hiền có nhận định chưa? Bởi
thế, danh lợi, vật chất, xác thân cũng
phải hư hoại, tan ră, chỉ có phần linh
hồn, phước đức mới tồn
tại măi măi mà thôi.
Biết được lẽ hư thiệt,
chơn giả, th́ người tu-sĩ đă là
bực giác-ngộ rồi, rán mà tinh tấn siêng-năng
trên đường đạo-đức măi măi,
đến ngày thành công viên măn, không nên thối
chí ngă ḷng, khó thành nên Đạo.
LƯ-THÁI-BẠCH |