36.-
CHÍ QUÂN-TỬ
Bổn
phận làm người ở thế-gian có ba điều
lo nghĩ:
1)
Lúc nhỏ, nghĩ đến lúc lớn th́
chăm học.
2)
Lúc già, nghĩ đến lúc chết th́ chăm
dạy.
3)
Lúc có, nghĩ đến lúc không th́ chăm
cứu giúp.
Ấy là
chí của người quân-tử phải thực-hành
như thế.
Chư môn-đệ
sống trong thời buổi cuối hạ-nguơn
này, hữu duyên lành ngộ Tam-Kỳ Phổ-Độ
th́ thấy rơ ngày tương lai như thế nào?
Nếu trước không lo đào bến
với đắp bờ, th́ cơn sóng gió,
thuyền dật-dờ, không nơi nương
tựa.
Chư môn-đệ đă t́m hiểu lư Đạo
là thế ấy, th́ hiện giờ đây với
bổn phận của tuổi trẻ, nên rán
cố cần tu học cho thông tường giáo-lư.
Với tuổi già, th́ rán đem hết
khả-năng ra để dạy lại cho đàn
em. Nếu trẻ già đều đồng tâm,
hiệp ư, tận tụy với sứ mạng, th́
lo chi cho cơ Đạo không phát-triển vẻ-vang.
Nhưng trái lại, tuổi trẻ với
tuổi già thường chênh-lệch đụng
chạm nhau luôn, lắm lúc phải ngưng trệ
cơ tiến hóa. Chư môn-đệ phải rán
dung-ḥa, lấy chí quân-tử khoan-hồng đại-độ
đối với kẻ dưới, dù cho có tính
ngoan-cố, bỉ-bạc, th́ lỗi ấy sao qua
được luật Thiên-điều trước
án ngũ-lôi.
Cơ Đạo sắp đến ngày vinh
quang, nhiệm vụ chư môn-đồ rất
hữu dụng tối cần, v́ nước
Việt-Nam được chọn làm trung-ương
Thánh-địa trên quả địa-cầu này,
th́ ngày tương-lai ngũ châu đều đến
tầm Đạo để thọ chơn-truyền.
Nếu chư môn-đệ tuổi trẻ không
cố tâm tu học, rồi ngày ấy hữu
dụng được chăng?
Tu
học cố cần việc sám kinh,
Học
thông giáo-lư để trau ḿnh,
Học
rồi hành sự không sai lạc,
Học
để cứu đời buổi khổ
chinh.
VĂN-TUYÊN KHỔNG-THÁNH
HƯNG NHO GIÁO-CHỦ |