35.-
ĐẠI CHÍ
Người tu trong Đại-Đạo phải có
một đại chí, phải có một ḷng đại-độ
bao dung th́ mới thành công đắc quả trên
đường Đạo.
V́ người tu học đă bước lên
nấc thang tiến hóa có thể đi đến
tột bực gọi là "siêu nhân loại",
th́ người có chí ấy đâu phải
thấp hèn nhỏ-nhen, phải có một tấm ḷng
quăng-đại mới dám hy-sinh cả thân tâm, gia
đ́nh, sự nghiệp vật-chất dưới
thế gian này để tu tạo sự nghiệp
tinh-thần thiêng-liêng nơi thượng-giới,
để ảnh-hưởng trường-tồn
bất diệt; chớ những điều danh
lợi dưới thế-trần này đều
mộng-ảo như phù-vân, như sương
đeo ngọn cỏ. V́ có câu: "Phú quư như
môn tiền tuyết, ân-t́nh như thảo thượng
sương", chỉ có đạo-đức
là lẽ thật mà thôi.
Bởi vậy, từ cổ chí kim, biết bao
những bực hiền-triết, thánh-nhân, kẻ
th́ ẩn-sĩ nơi lâm sơn cùng cốc, c̣n người
th́ vui thú nơi chốn điền viên, lấy
trời đất làm nhà, lấy non sông làm thê
tử, lấy nhân loại làm sự-nghiệp, vui
thú cờ Tiên rượu Thánh, tâm hồn bao la
man-mác trên cơi hư-không, coi quả địa-cầu
này c̣n chật hẹp.
Người có đại chí như thế
mới đạt thành sở nguyện trên
đường đạo-đức.
VĂN-TUYÊN KHỔNG-THÁNH |