30.-
TÂM ĐIỀN
NGỌC
quư đâu nhiều hỡi các con!
HOÀNG-Thiên
xúc-động đứa phai ṃn,
THƯỢNG
đời chọn lọc tâm thanh bạch,
ĐẾ
Đạo trui-rèn dạ sắc son.
Tá
bút khuyên con cơn vận bỉ,
Danh
Thầy nhắc trẻ thới lai c̣n,
CAO
thâm mầu-nhiệm đừng lờn dễ,
ĐÀI
tại tâm-linh khéo giữ tṛn.
Con ôi! Với lư Đạo, Thầy chẳng
những dạy các con tránh điều dữ, mà
cần phải luôn luôn làm những việc lành.
Các con cũng biết câu hiền-triết hằng nói:
"Nhàn cư bất thiện" thật chí lư
lắm con.
Ở đời có biết bao nhiêu người
không làm những điều dữ, nhưng lại
chẳng làm một sự lành, th́ nào có phước
đâu, lâu ngày lại nảy sanh những điều
chẳng hay.
Hôm nay, Thầy dạy lại chữ TÂM
cụ-thể cho các con thấy rành. Chữ TÂM
nó là vô h́nh, nên những bực giáo-chủ
mới ví cái tâm như miếng ruộng của con.
Thật vậy đó con.
Trước kia miếng ruộng của con
vẫn trống sạch, nếu con không cấy lúa
lên, tức nhiên nó phải sanh cỏ. Khi sanh cỏ
rồi, con muốn nhổ cho tận gốc sạch
trơn, rồi không cấy những giống lúa
tốt lên, lâu ngày cũng biến sanh cỏ
nữa. Bởi vậy, tâm con kêu là tâm điền.
Chẳng những các con tránh điều dữ mà
cần phải lo làm những điều lành.
Như trong Ngũ-Giới-Cấm, điều
thứ nhứt cấm sát sanh, th́ con giữ
được trọn rồi là con không sát sanh
nữa, nhưng cũng phải làm sao cho tâm con
đầy đủ sự háo-sanh, dưỡng-sanh,
bảo-sanh. Có như thế, lâu ngày mới không
biến đổi những sự chẳng hay.
Thầy dạy cạn lư, các con t́m hiểu
để trau lại chữ Tâm.
Tâm
điền con trẻ rán gieo trồng,
Trồng
những trái lành được trổ bông,
Bông
trái trúng mùa con hạnh hưởng,
Một
ḷng từ-thiện được hành xong.
NGỌC-HOÀNG THƯỢNG-ĐẾ |