29.-
TRAU TÂM SỬA TÁNH
Con ôi! Ḷng người dễ tư riêng,
dễ rẽ chia, dễ nghịch lẫn giết
hại lẫn nhau; mà ḷng người rất khó công-minh,
khó ḥa-hiệp, khó thương yêu lẫn nhau.
Bởi thế, Thầy hạ ḿnh d́u độ
mỗi con, mở ra mối Đạo ở trong
trạng-thái hỗn độn này. Thầy rất
chạnh ḷng để khép mỗi con vào luật Đạo
mà chính Thầy đă hành trước mỗi con.
Chẳng phải các con nhỏ mà không hành
luật Đạo công-lư, mà chính là các con lớn
nhỏ đều phải hành luật Đạo và công-lư.
Trước nhứt con hăy công-b́nh với con đi,
rồi sẽ công-b́nh với kẻ khác. Con xét
lỗi con đi, rồi hối đi, chớ đừng
xét lỗi người.
Một trăm điều nhớ, một
quyển sổ biên những sự ǵ, điều ǵ,
cũng chẳng bằng một điều là
nhớ xét ḿnh; xét ḿnh có vương-vấn
tội-lỗi cùng chăng?
Nếu con biết luật Thiên-Tào thưởng
phạt, một điều lỗi mọn con cũng
sám-hối ăn-năn.
Một sự lành dù nhỏ đến đâu,
con cũng hành như thường. Nếu con vào
cửa đạo-đức mà hăy c̣n
vọng-niệm của đời, th́ chẳng khác
nào con trồng cây mà không bồi vun dưỡng
cội.
Con ôi! Phải cố gắng diệt ḷng
vị-ngă, niềm rẽ, nỗi riêng, để nhường
lại chánh-nghĩa đại-đồng, tương-quan
đoàn-kết. Chừng nào con biết nghĩ
rằng: khi thác rồi sẽ phủi hết
bợn trần ai, trơ bàn tay trắng, chừng
ấy con mới diệt ḷng vị-ngă, con mới
thấy rằng sự đạo-đức là
lẽ hằng sống của mỗi con.
Việc lành, việc phải là phương-châm
trên thế-gian này. Nếu mỗi con vất bỏ
đi th́ thân con sẽ ra trần lỗ.
Các con phải biết nhường-nhịn
những điều ǵ mà con không thể khoan-dung
được, mới chính là nhẫn-nhịn thương-yêu.
Con nhịn người, khoan-dung người, thâu
nhận tiếng phải, lời lành mà cảm hóa
người hơn là con lấy nộ-khí cường-quyền
sẽ càng khêu-gợi tính ác của mỗi con thêm
lên.
Con dụng đức để cải hóa người,
nếu con dùng cường-quyền nộ-khí,
chẳng khác nào con đưa sự-kiện cho
kẻ đó làm nên tội lỗi.
Điều tội lỗi dường như
mỗi con vẫn chưa thoát được, v́
tội lỗi không ai muốn mà tự nhiên nó
đến. Thầy đă vạch bao lần
rồi, việc lành, việc phải là chơn-lư
hiển-nhiên. C̣n Thầy mở nguồn chơn-lư
tự-nhiên, các con không thể tạo được
và ḷng con không thể tưởng đến.
Con phải biết sự lợi ích chung
của Đạo. Con trước sửa thân con đi,
toàn vẹn đi, sau mới cứu được
tổ-tiên con. Nếu không vẹn bản thân,
chẳng những không cứu được
một ai, trái lại c̣n mắc tội nặng
với nhơn-sanh.
Con vẹn thân con cũng là vẹn bao nhiêu
bổn-phận kẻ khác khỏi phiền lo đến
trách vụ của con, và vơi gánh nặng của
thiêng-liêng chỉ bảo. Mỗi lần con phạm
tội lỗi là mỗi lần Thầy đau
khổ với con. Tội lỗi của con chính là
tội lỗi của Thầy. Chính tội lỗi
ấy, Thầy thường khi tạo nên cho con
hầu con trả cho rồi nghiệt-oan, quả-báo.
Thầy là Chí-Tôn, là giềng-mối tạo-đoan
c̣n khép ḿnh xuống thế, huống chi các con
lại buông trôi sự lành, sự phải sao nên.
Con ôi! Sự ǵ đáng khinh, mọi người
đều khinh, con không nên làm. Điều ǵ
trọng, mọi người đều trọng,
con chớ bỏ qua. Con vào đường đạo-đức
mà chẳng thực hành điều lành, chẳng khác
nào con bị bịnh thương-hàn, lại
phủ che cho ấm-áp mà chẳng thuốc thang, như
vậy bịnh con bao giờ dứt đặng
đó con!
Từ đây, mỗi con cố gắng với
việc làm, chung sức nhau trên đường Đạo,
mà phải nhớ rằng: chí-công, vô-tư,
vị-nhơn, xă-kỷ. Nếu con không đặt
hết tư-tưởng vào công việc làm, vô t́nh
con tạo loạn thêm lên.
Các con khá nghiệm lư.
NGỌC-HOÀNG THƯỢNG-ĐẾ |