28.-
TRAU TÂM
Lương
hiền mới tạo được ngôi phần,
Biết
Đạo lo trau vẹn chữ Tâm,
Những
nét bi-quan đều bỏ vẹt,
Lánh
điều sa-đọa được an thân.
Mưu
sâu đừng để nơi trong dạ,
Chước
độc chớ toan kế hại thân,
Trẻ
hiểu chánh đàng, ngay thẳng bước,
Đừng
v́ e ngại tấm thân tàn.
Thân
tàn bao quản với gian lao,
Ǵn
phận tu thân vẹn một màu,
Ư
chánh bao giờ tiêu vĩnh-viễn,
Tâm
tà không thể được tồn đâu.
Chữ
Tu thiết-thực, đừng mưu-luận,
Câu
Đạo kinh-luân học hiểu sâu,
Cố-gắng
làm nên nhờ quyết định,
Con
đường, một dạ chẳng phai màu.
Phai
màu phải khổ đó con thơ,
Bao
thuở Thầy đem Bát-Nhă đ̣,
Sẵn
rước con thơ qua bể khổ,
Chực
đưa trẻ dại thoát mây mờ.
Đường
dài, con chớ tâm xao-lăng,
Nẻo
ngắn, quản bao lướt bến bờ,
Ngàn
dặm, cố công con đến được,
Đoạn
đường không bước, bởi bâng-quơ.
Bâng-quơ,
xao-lăng phải lao-đao,
Chuốc
khổ vào tâm ắt lụy sầu,
Cỏ
thấp bao giờ lay bởi gió,
Cây
cao kinh khủng bởi tàng cao.
Cơ
mầu Thầy định, khuyên con trẻ,
Huyền-pháp
Tạo-đoan rất thẳm sâu,
Ngặt
nỗi con nh́n qua chẳng hiểu,
E
là trẻ thấy lại phai màu.
Phai
màu tại trẻ chuốc nhơ vào,
Muốn
tránh khổ sầu, mị tóm thâu,
Dục-ư,
kềm vào khuôn khổ Đạo,
Nhũng-tham,
khép nép, chớ chen vào.
Kềm
răn học Đạo vào khuôn khổ,
Lập
chí bền tâm khá chuốc trau,
Răn
sửa thiện-lương sau thoát khỏi,
Phẩm
cao lương-thiện để ngày sau.
Ngày
sau đạo-đức hưởng Thiên ban,
Ngôi
vị Thầy trao đă định phần,
Cái
khổ trước, đừng e sợ khổ,
Sự
phiền sau, dạ chớ phân-vân.
Phân-vân
khó nỗi qua cơn khổ,
Tách-tẻ
chia ly chẳng trọn đàng,
Thuyền
xuống đông người, mau lướt
tới,
Đừng
u-ơ măi phải chinh thoàn.
Chinh
thoàn đạo-đức bởi v́ đâu?
Bởi
trẻ chia ly chẳng một màu!
Lướt
sóng con thuyền nhờ lái vững,
Qua
truông hăng hái bởi chung vào.
Niềm
chung đạo-đức lo bồi bổ,
Nỗi
rẽ tư riêng phải trễ sau,
Trước
lập chữ Tâm bền sắt đá,
Sau
xây bản-thể phải thanh-cao.
Thanh-cao
con chớ nản tâm trung,
Dầu
khổ gian-nguy hoặc bảo-bùng,
Vui
vẻ việc làm, tṛn nhiệm-vụ,
Hy-sinh
công khó đến kỳ cùng.
Con
tṛn bổn phận, đừng cho thiếu,
Trẻ
hiểu phận ḿnh, phải hiểu chung,
Chung
sức gánh-gồng lo việc Đạo,
Đáng
trang vẹn xứng đặng vang lừng.
Vang
lừng danh-dự kẻ chơn-tâm,
Khuôn
khổ đường tu hiệp một đàng,
Chèo
chống đừng cho xê-lệch măi,
Lái
kềm chớ nệ lúc gian-nan.
Gian-nan
có vậy danh càng sáng,
Khổ-khó
bước vào dạ chớ màng,
Nài
khổ ắt đường không tột đặng,
Nếu
đường không tột ắt rơi ngang.
Rơi
ngang e phải uổng tu hành,
Con
rán kết nhành để hiệp thành,
Quyết
gắng đừng lui dầu khổ hải,
Mặc
dù khổ-năo, cứ ngay lành.
Phăng
đường thẳng tiến về ngôi vị,
Đừng
mựa bước lui khó đạt thành,
Vẹn
đặng thành công nhờ hiệp sức,
Một
mai tử biệt cũng vang danh.
NGỌC-HOÀNG
THƯỢNG-ĐẾ |