27.-
KHỬ ÁM HỒI MINH
NGỌC
tâm khi tỏ lại sao lu?
HOÀNG
tự chung nhau kết ái từ,
THƯỢNG
hỉ nh́n con tâm đạo-đức,
ĐẾ
vui thấy trẻ quyết lo tu.
Tá
đời Thánh-Đức b́nh-an trị,
Thế
cơi cang-thường hóa lại nhu,
Kỳ
mạt thuyền khai Thầy vớt trẻ,
Ba
nguơn đều xuống vẹt âm-u.
Nầy ấu-tử nam nữ! Thân tâm các con
ở phàm mang nhiều tội lỗi, không ai
vẹn tốt, trọn lành hay xấu-xa. Nhưng
nếu các con biết tâm là đài gương sáng-lạng,
là ngọc báu mà không lau rửa, luyện giồi
th́ gương kia ố bụi, ngọc nọ không
dùng.
Các con đă biết tâm là ngọc báu sao
lại để lúc tỏ khi lu? - Là tại các con
lúc giồi, khi bỏ, th́ thử hỏi ngọc
ấy dùng măi đặng chăng?
Ngọc báu tốt tươi nhiều người
dụng, nếu ngọc báu ố-lem ắt ít
kẻ dùng, họa chăng có kẻ biết dùng,
phải luyện giồi cho sáng sủa mới là
hữu dụng.
Tâm các con trước kia mờ ám, nay Thầy
dùng đạo-đức chân-chánh khêu-gợi các
con, gieo vào tâm các con sự thiện, vào trí năo các
con tư-tưởng lành. Điều đó chẳng
khác nào Thầy lau rửa bề h́nh-thức cho con,
nhưng các con phải luyện giồi ngọc tâm
mỗi con cho sáng-lạng mới được.
NGỌC-HOÀNG THƯỢNG-ĐẾ |