17.-
ĐỜI NẦY VÍ THỂ ĐÈN TÀN
Đời nầy ví thể đèn tàn,
Dầu
kia đă cạn, tim càng khô-khan.
Lại như những ngọn gió lan,
Chờ
khi tắt hẳn, tiêu tan cảnh đời.
Ấy là đúng với cơ Trời,
Lưu
thanh khử trược, lập đời Thượng-Nguơn.
Hỡi ai là bực Nguyên-nhơn,
Khá
tua tĩnh thức trong cơn khổ nầy.
Hữu duyên gặp được Đạo
Thầy,
Kỳ
ba ân xá đến ngày Long-Hoa.
Khuyên đời chớ có dần dà,
Rán
bương tỉnh-thức, Đạo nhà lo tu.
Để mà tránh khỏi ngục tù,
Trong
cơn khốn khổ, ngao du ích ǵ.
Rán mà vẹn chữ tu tŕ,
Làm
lành, lánh dữ mới th́ được yên.
Đổi họa ra phước cần chuyên,
Nhờ
nơi công quả phước điền tự tâm.
Rán mà t́m hiểu cơ thâm,
Trong
nền Đại-Đạo rơ thầm tri cơ.
Người tĩnh dẫn-dắt kẻ
mờ,
Người
biết dạy lại em thơ chẳng tường.
Gợi khêu thức giấc Huỳnh-Lương,
Cùng
nhau tiến kịp khoa trường Long-Hoa.
Đế-Quân khuyên nhũ gần xa,
Báo
tin cuộc thế nay đà khổ nguy.
Tĩnh tu th́ được gặp kỳ,
Nếu
c̣n mê muội khổ nguy đến cùng.
Mấy lời khuyến-khích đồng
chung,
Nữ
nam chưa Đạo hiệp cùng đến đây.
Lo nơi trường tịnh Đạo
Thầy,
Sẵn
thuyền Bát-Nhă xuống rày qua sông.
Mới là đến bến Hoa-Long,
Nếu
không tin tưởng mắc ṿng họa tai.
ĐẾ-QUÂN
VƠ-TÁNH |