10.-
HẠNH-PHÚC
TIÊU-DIỆT VÀ BẤT-DIỆT
Gẫm thế-gian nào là ba đào sóng sắc, nào là giấc mộng
hy-di, chân hạnh-phúc không phải do nơi giàu sang, vinh-vọng hay
trong lầu vàng gác ngọc, điện báu nguy-nga gọi rằng hạnh-phúc.
Chính chân hạnh-phúc của loài
người là lẽ sống tự-toại, yên vui. Ðược tự-toại, yên
vui mới là đáng quí trọng, chớ sự che-chở dựa vào
một cố-định nào thì hạnh-phúc ấy có nghĩa-lý gì!
Hạnh-phúc chẳng phải là của
cải, mà hạnh-phúc do ở tinh-thần. Nếu tinh-thần được
tráng kiện, linh hồn tươi tắn hiện diện trên vẻ mặt, rửa
sạch ưu-tư, ưu-lự. Ấy mới hưởng được hạnh-phúc thiên-nhiên.
NHƯ-LAI PHẬT-TỔ
|