08.-
VẬT-CHẤT
ẢO-ẢNH VÀ TINH-THẦN ÐẠO-ÐỨC
Ðối với đời, chư hiền-đồ chịu những nỗi vất-vã,
gian-truân để tạo lấy nguồn sống yên vui, mãnh-lực tranh đấu
không ngừng.
Bởi vậy, một đôi khi vì vật-chất
hoa màu lòe-loẹt trước mắt môn-đồ, thành thử sự tranh
đấu của chư môn-đồ càng quáng mắt mê tâm, không phân-biệt
được vật-chất ảo-ảnh và vật-chất nguồn sống.
Vật-chất nguồn sống là lẽ tự
nhiên phải có, nhưng đối với vật-chất ảo-ảnh vượt ngoài
sức tưởng-tượng thì hiền đồ làm sao đoạt được, âu
chẳng qua là một nguyện vọng chung của nhân-loại.
Hiện trạng đối với cơ Ðạo, chư
môn-đồ góp-nhóp từ mãnh vật-chất đến tinh-thần để kiến
tạo thuyền từ độ dẫn quần-sanh. Thật ra chư môn đồ còn
phải tranh giựt với thiên-nhiên và nhân-loại để cùng sống,
thành thử sự góp-nhóp vật-chất tuy ít, nhưng tinh-thần dẫy
tràn và cao thượng.
Chư môn-đồ hãy phân ra vật-chất
ảo-ảnh và vật-chất nguồn sống và phân tách đạo-đức
tinh-thần để trau-giồi thân tâm một ngày một thuần túy thêm
lên.
Sự vật-chất ở thế-gian là
một nhu cầu để sống, nhưng một khi đã đầy đủ mà cứ
tranh-đấu mãi thì chẳng qua là một đám sương gợn lại trên
cỏ mà thôi. Chỉ có đạo-đức tinh-thần trau-giồi một ngày
một tinh-túy mới trọn sự bảo đảm nguồn hạnh-phúc.
Muốn cho thân tâm gội nhuần đạo-đức
thì chư hiền-đồ lập tâm: tai ngơ, mắt quáng trước hiện tình
vật-chất thế-gian, khỏa lấp mạch sầu.
Tai nghe điều thiện, mắt thấy lẽ
ngay, hoặc tai nghe điều nhơ, mắt thấy tội lỗi, cả hai lẽ ấy
phải đều học hỏi và phân tách ra để đối diện trước cảnh
tình.
Người muốn thật đạo-đức hoàn
toàn thì phải khỏa lấp những nguồn tư-tưởng đen tối của
trần-gian.
VĂN-TUYÊN KHỔNG-THÁNH
|