03.-
XUÂN, DẠ CẢM HOÀI
Mỗi năm Xuân đến, mỗi độ
Xuân về, đánh dấu cuối cùng của
một năm; một năm tuy ngắn ngủi, nhưng
chồng chất bên con người một sức
sống mănh liệt của thời niên thiếu
hay tàn tạ của một kiếp lăo thời
cằn cổi.
Từ thành thị chí thôn lân, đâu đâu
cũng lâng-lâng tấc dạ hoán cựu nghinh tân,
chào đón Xuân về.
Xuân đến, các con đem tất cả
sinh lực để kiếm đồng tiền bát
gạo hoặc bôn-ba làm sao để có của
tiền hầu vui mừng trong những ngày
Tết đến, tinh-thần con bị kém sút,
sinh lực hao ṃn, vật chất ly tán.
Thế nên, mỗi độ Xuân về là
mỗi lần Thầy đau đớn v́ sinh
lực con mất, tinh-thần con hao, tiền
của ly tán mà chẳng ích vào đâu!
Lại có những con đem hết bụng
dạ mà thi-thố, ăn uống no say, rượu
chè be-bét, khốn nỗi đến bấn
loạn tinh-thần.
Chẳng những vậy mà thôi, các con làm
cho bụng dạ dày thêm lớp bợn.
Con thử nghĩ, các con mừng Xuân, rồi
con nh́n xa hơn nữa, cũng v́ bao nhiêu
khắc-khổ đau thương của kiếp
đời đầy oan-nghiệt, và cũng v́
chiến tranh, bao nhiêu thanh thiếu niên
đương nhiên ngoài trận địa
hầu giành lại nguồn sống vinh-quang cho
đất nước, nào có biết hương-vị
của Xuân là ǵ?
Lại c̣n có những con bần hàn đói rét,
lăn-lóc dăi nắng dầm mưa, kiếm đồng
tiền, bát gạo chốn nước đục
hồ ao, và có những con hành-khất lang-thang
đây đó để t́m nguồn sống mà bao
ḷng từ-thiện ban cho?
Thầy gẫm lại rất đau ḷng!
Xuân đến, khi tiễn Táo-Quân chí hạ
nêu, các con kiểm điểm sự mừng Xuân
của các con có ích lợi như thế nào?
Kết quả ra sao?
Thiết tưởng các con giản-dị,
để một phần nào vật chất giúp
ích cho nhơn-sanh, là lo cho các con.
Các con đem hết sinh-lực làm ra tiền
bạc, là cả mồ-hôi, nước mắt,
rồi chốc lát hóa tiêu tan, lại c̣n tự-hào
rằng: “C̣n tay chân th́ có thể sống
được.”
Như vậy, rủi đến khi
bần-tiện, rồi các con oán trách quỉ
thần, Trời Đất. Điều đó,
đáng tiếc thay!
Vậy, vào dịp đầu Xuân, Thầy
khuyến nhủ đàn con nam nữ từ đây
cố gắng làm sao cho cơ Đạo được
rộng răi để độ tận nhơn-sanh.
Hoa tươi trổ sum sê càng tốt,
Đón Xuân về hứng đợt sương
rơi,
Hoa Xuân hé nở nhụy cười,
Cảnh
Xuân nhộn-nhịp nơi nơi tưng-bừng.
Tam nhựt Xuân con mừng vui vẻ,
Rồi con nh́n bao kẻ âm thầm,
Gót lê khắp chốn phong trần,
Bảo
an lê-thứ đặng phần vinh-quang.
Bởi nhờ vậy con an hưởng đặng,
Đạo mới bền đặng gắng
cứu dân,
Bổn-phận con rán ân-cần,
Trông
sau ngó trước, hiền-nhân đă hành.
Biết bao Xuân đua tranh thảm khốc,
Đến Xuân nầy con được an
ngồi,
Ấy là cơ định nơi Trời,
Chẳng
ai thợ khéo vẽ-vời nước non.
Nh́n nhân-loại hăy c̣n chia rẽ,
Ḍng châu rơi lặng-lẽ nh́n con,
Chia Tần, tách Sở mỏi-ṃn,
T́nh
liên đă mất, đâu c̣n văng lai.
Nhờ đạo-đức cứu loài
sanh-chúng,
Nên xưa nay xây-dựng khắp cùng,
Dạy người ḥa-thuận sống chung,
Yêu-thương,
tương-ái, tương-phùng, tương-thân.
Thấy đàn con Sở Tần măi rẽ,
Đạo như đời lắm kẻ mưu
sâu,
Ngày nay họa ắt đáo đầu,
Phận
con, con cứ lo âu vững vàng.
NGỌC-HOÀNG
THƯỢNG-ĐẾ |