Trở lại trang chánh của Website Thiên Lư Bửu Ṭa

 

13.- ĐẠI ĐỒNG THIÊN HẠ

TRÚC-LÂM THIỀN-ĐIỆN,

Ngọ thời mùng 8 tháng 4 Tân Hợi (2-5-1971)

Thi:

Vạn đóa hoa thơm một cội cành,

Nào người sứ mạng biết cho chăng ?

T́nh non đi với t́nh nhơn loại,

Nghĩa nước chung nguồn nghĩa chúng sanh.

      PHAN-THANH-GIẢN, Lăo Thần chào chư Thiên mạng Tam-Kỳ Phổ-Độ, mừng chư hiền sĩ, hiền muội trung đàn hiện diện và mừng các đại diện Hội Thánh, Thánh Thất, Thánh Tịnh tề tựu hôm nay.

      Nhân lễ Phật Đản, Lăo hân hạnh gặp lại chư hiền sĩ hiền muội nơi đây để chuyển đến chư hiền khắp cả một vài lời tâm huyết, tưởng cũng là một khích lệ, một đặc ân, như ĐỨC QUAN ÂM đă dạy, không cần phải những đặc ân hữu h́nh trên danh nghĩa làm thỏa măn ḷng phàm.

      Đây, sau những hồi bận rộn về tinh thần trên công vụ đạo đức, chư hiền sĩ hiền muội hăy b́nh tâm trấn an sự oi bức của tiết trời mùa hạ, để lắng nghe Lăo trần tố đôi câu. Miễn lễ chư hiền sĩ hiền muội an tọa.

Thi:

Hằng mấy ngàn năm Phật đă truyền,

Tiểu thừa đại hạnh đủ cơ duyên;

Để cho nhơn loại về căn cội,

Vạn pháp nào ra khỏi nhất nguyên.

      Thật vậy, thế thường có câu tục ngữ: “Trời sanh voi th́ Trời sanh cỏ”. Đến như Trời sanh ra con người cũng ban cho con người một luật tắc để sống, nói đúng hơn là cái đạo sống, ngay từ buổi đầu và rồi lần lượt con người lăng  quên hay làm lu mờ cái đạo sống căn bản hằng thường ấy.

      Phân chia nó ra từng mảnh vụn chi li nên con người nhận thức đạo, chịu những sai biệt đủ thứ. Cách đây mấy ngàn năm, nơi đất Ấn Độ cũng đă xảy ra t́nh trạng này, giai cấp phân chia hết sức là bất b́nh đẳng, đời sống rất thiếu nhân bản. Đức THÍCH-CA đă lănh sứ mạng làm cuộc đổi thay này từ Thiên-ư, Ngài đă san phẳng những hố hang g̣ đống về giai cấp, về tư tưởng và về tín ngưỡng đạo giáo. Giá trị của Ngài là giá trị muôn thuở muôn phương, nên măi cho tới nay, cho tới khắp cả hoàn cầu, giáo lư của Ngài, uy danh của Ngài, đều  được sùng thượng hoặc xác thiệt, hoặc sai lầm.

      Sở dĩ được như vậy là do Ngài thật sự thành công trên công cuộc truyền đạt đạo lư của ĐỨC THƯỢNG-ĐẾ. Ngài đă hoàn toàn đắc Đạo. Ngài đă làm công việc chỉ trăng cho thiên hạ. Nhưng phần đông thiên hạ không chịu khó ḍ dẫm theo ngón tay chỉ hướng mà t́m thấy ánh trăng, chỉ ngưng trụ nơi ngón tay vô thường, tưởng là đủ rồi. Thảm trạng bi đát ngàn đời v́  đó mà sinh sôi trong xă hội nhơn sinh.

      Đức Thượng-Đế giao cho Phật Thích-Ca một nhiệm vụ truyền bá đạo lư chớ không phải truyền bá danh hiệu Thích-Ca, cũng như Ngài muốn mọi người t́m thấy vầng trăng chớ không phải chỉ t́m thấy ngón tay mà thôi.

      Nói đến đây, Lăo nhớ lại câu chuyện địa phương hiện tiền: những nhà hảo tâm xây đắp nên tháp kỷ niệm cho Lăo để hậu thế dân tộc lấy đó làm tấm gương hy sinh tinh thần v́ tổ quốc, chớ không phải chỉ v́ muốn Lăo làm kẻ canh gác vô h́nh cho một địa phận. Nếu v́ mục đích tầm thường như thế, hóa ra ư chí cao cả của dân tộc bị bán rẻ hay sao?

      Xin trở lại vấn đề. Chư hiền ôi! bản tính của con người, nhất là con người đă có trên bốn ngàn năm văn hóa, vốn là hiếu ḥa. Sở dĩ có chiến tranh, v́ bản năng tự vệ, và đáng tiếc là những cuộc nội loạn bởi con người không lo trở về ḿnh, trở về nguồn sống Đạo, ḥa diệu cùng vạn vật, cùng Thượng-Đế.

      Thượng-Đế từ vô thỉ đă đặt để cho mọi loài mọi vật một danh vị riêng nhau. Chẳng hạn cam là cam, không có chuyện cam là bưởi, cho dầu cam bị lai giống bưởi mà sanh ra trái, th́ trái ấy cũng không có giá trị đáng chuộng trên thị trường.

      Ở nhân loại, muốn đi tới chỗ gọi là năm châu chung chợ, bốn biển chung nhà, trên b́nh diện tinh thần và thể chất, cũng không bỏ qua nguồn gốc dân tộc, v́ nó là căn đề, là phần tử của quả đất mênh mông.

      Những ai v́ cảm nhiễm luồng gió bên ngoài cao độ, vội vàng cởi bỏ bộ xiêm y cố hữu để mong đồng hóa con người trở nên một đại đồng thế giới, th́ nói chuyện nhân ḥa chỉ là nhân ḥa ảo tưởng, nói chuyện tiến bộ chỉ là tiến bộ trên nẻo vong nô mà thôi. Chi nên, hỡi những hàng sứ mạng lớn lao xuất thân hành tŕnh từ địa phương bé nhỏ, hăy trả lại cho chính ḿnh cái bản chất hiếu ḥa trong tiết điệu nhịp nhàng cùng thiên nhiên đạo lư.

      Hăy xây dựng cho chính ḿnh một lập trường thuần nhứt nhưng chẳng đơn phương để huynh đệ chi t́nh, được biểu đồng thông cảm, không đố kỵ, không gây thành kiến bất hảo lẫn nhau. Hăy mở đôi mắt chơn-tu từ-ái mà nh́n  trước muôn vàn sự kiện. Có đứng trên đỉnh của đài cao minh triết mới nh́n thấy bao nhiêu hệ thống tư tưởng của con người, nào lớn, nào nhỏ, nào cong, nào thẳng, nào mới, nào cũ đều trực nhận ra cả. Khi có một lối nh́n tổng quát, một quan niệm bao hàm, th́ sự hành đạo mới luôn luôn ḥa đồng mà không chia phân thành bè đảng, dù là bè đảng về tư tưởng tánh t́nh đúng câu “đồng nhi bất đảng” của cổ nhân vậy.

      Không hiểu tại sao ai cũng biết rằng một thực thể bị cắt xén ra nhiều manh miếng càng bị hư hao mất mát đến độ tiêu vong, mà vẫn cắt, vẫn xén, để rồi không hay ngày nào lăn vào ṿng tận diệt.

      Bổn phận của chư hiền sĩ hiền muội là ngăn chận cái thảm họa đó. Ước vọng sau cùng của một dân tộc đang đau khổ là nhắm vào hàng đạo-đức chơn-tu. Hoài băo sau cùng của sự rạn nứt tinh thần nhân loại cũng nhắm vào chất nhựa t́nh thương phát nguyên từ nguồn sống đạo vô biên.

      Này những con cháu Lạc Long! Này những bậc thiết tha v́ tiền đồ nhân loại! Này những trang sứ mạng thái ḥa trong Đại-Đạo Kỳ Ba! Cách đây lâu lắm rồi, Đức Phật THÍCH-CA đă bảo: Hỡi chúng sanh, hăy tự thắp đuốc lên mà đi!

Bài:

       Đi về đâu Việt-Nam ơi !

Về nơi  nhân bản của Trời trước kia;

       Non sông một dải kia ḱa,

Đừng cho ai cắt ai chia giống ṇi.

       Tinh thần đạo đức hằng noi,

Phát huy khắp chỗ cùng nơi hoàn cầu;

       Đời đang dao động muôn màu.

Là người khoác tấm ṣng nâu tháng ngày !

       Tâm điền khuấy lặng sớm mai,

Xứng danh cho kẻ lạt chay khổ ḿnh;

       T́nh dân như nước Thái-B́nh

T́nh người như thể công tŕnh Tạo-Đoan.

       Trải qua bao cuộc thương tang,

Đều trong tự thấy bẽ bàng cho chung;

       Nào người đạo đức anh hùng,

Đừng bi thiết lắm mà dừng đôi chơn.

       Nào đâu những bậc hiền nhơn,

Đừng chôn chí cả trong cơn ngặt nghèo;

       Giông to nhờ những tay lèo,

Sóng về ḷng nước, gió vèo không trung.

       Đó là bỉ thới kiết hung,

Thời cơ vận mệnh đắc trung mới thành;

       Loạn ly danh những là danh,

Trời trong gió lặng mới rành khúc nôi.

       Chỉ toan vững bước người ôi,

Kia nguồn suối cũ chớ bồi bụi nhơ;

       Ta về bên cảnh trời thơ,

Xây cho nhà Việt nên cơ nghiệp Trời.

       Bao niềm tâm sự đầy vơi,

Tương phùng cửa Phật tỏ lời thiệt hơn;

       Nhắn cho các bậc tu chơn,

Tam-Kỳ Phổ-Độ keo sơn đạt thành.

       Có keo sơn vạn ḷng thành,

Mới ngăn được những sóng thần hiểm nguy;

       Đường đi ta hăy cùng đi,

Lời lành ta cứ vân vi lời lành.

       Mặc ai trong chốn phù sanh,

Đặt bày xuôi ngược toan tranh với ḿnh;

       Đó là ĐẠI-ĐẠO chi t́nh.

Thi:

Bao lời cạn tỏ hết ḷng này,

Ư Đạo c̣n nhiều chửa khỏi khuây;

Mượn chút mực trần ghi chút ư,

Giă từ đàn nội trở về Tây...

Thiên-Lư Bửu-Ṭa, 12695 Sycamore Ave, San Martin, CA 95046 - USA. Tel: (408) 683-0674

Website: www.thienlybuutoa.org     Email    Sơ đồ hướng dẫn tới TLBT

Thông bạch in Kinh