|
|
|
TRÚC-LÂM THIỀN-ĐIỆN, Tuất thời,
mùng 7 tháng Giêng Tân Hợi (2-2-1971)
____________
Thi:
Đồng vọng vô hưng cuộc thế tàn,
Có nghe chăng hỡi cả nhân gian;
Soi ḷng tục khách đèn chơn lư,
Chánh đạo trùng hưng vạn loại an.
NHỨT TRẤN OAI NGHIÊM QUAN-ÂM BỒ-TÁT,
Bần Đạo khánh hỉ chư hiền sĩ, hiền muội đẳng đẳng trung đàn.
Nầy chư hiền sĩ hiền muội! Mùa xuân đang ngự
trị trên mảnh đất nhân sinh, Bần Đạo đến cùng chư hiền nơi trần gian giờ lành để
mang theo một vài ư đạo cho chư hiền suy nghiệm. Điều mà Bần Đạo muốn nói ở đây
là chơn lư trong đường hướng chánh tín.
Thi:
Xuân về ư Đạo cũng theo về,
Cảnh vắng ḷng thành dứt muội mê;
Tiếng gọi Thiêng Liêng văng vẳng đó;
Gội nhuần ân phước cả muôn bề.
Chư hiền sĩ hiền muội ! Khi bước chân vào lâu
đài tôn giáo, vào Đại-Đạo, hầu hết ai cũng nghe và cũng nói nhiều về chơn-lư, về
sự chánh-tín hay mê-tín. Nhưng nghe là nghe, nói là nói, chớ kỳ thật giải quyết
được vấn đề giải thoát khỏi màn lưới vô minh quả là mấy ai làm được.
Bởi cớ ấy, việc Bần Đạo lập lại lư ấy cũng
không phải là thừa.
Chơn lư là ǵ? Một câu hỏi vỏn vẹn chừng ấy
mà hàm súc tất cả quan niệm về lư đạo triết minh.
Xưa nay chư hiền sĩ hiền muội hiểu chơn lư là
lẽ thật, chẳng hạn như cái bàn hiện có trước mắt đây là sự thật, có thật; xác
thân hiện hữu trên đời này đây là có thật v́ rờ được thấy được; ḍng sông kia
chứa đầy nguồn nước là có thật, v́ nước đă chở được thuyền, đă giúp sự sống cho
nhân sinh. Đó là về phần vật chất hữu h́nh. Sự hạnh phúc mà ta thọ hưởng đây là
có thật, v́ ăn được no, mặc được sang, sung sướng mọi bề không thể
chối căi
được. Lời mà ta bảo mọi người phải theo ta để phục vụ tư ư cá nhân cũng là lẽ
thật, v́ người ấy sẽ được tưởng thưởng công lao xứng đáng. Sự ghét bỏ những kẻ
gian manh tà đạo làm phương hại đến đường lối của ta cũng là lẽ thật, v́ nếu
không tảo trừ phần tử ấy th́ chánh nghĩa của ta sẽ bị lung lay. Đó là về phần
trừu tượng danh từ.
Những nhận xét định nghĩa về chơn lư như vừa
kể trên là không phải chơn lư nữa, bởi như thế này: cái bàn có ngày sẽ mục nát
tiêu ma không c̣n nữa; xác thân này có ngày phải trả về tứ đại không tồn tại
nữa; ḍng nước kia có ngày cũng cạn khô v́ tiết trời hạn hán không c̣n đầy ứ
nước; hạnh phúc kia có ngày sẽ bị đổ vỡ trả lại bằng sự đau khổ không c̣n là
sung sướng ǵ nữa; cái mà ta cho rằng phải, rằng bất dịch của ta có ngày cũng
sai đi cả theo tư tưởng đổi dời, đang ghét bổng thương, hồi thương lúc ghét,
không có bản thể vững vàng bền chặt của nó nữa.
Như vậy, chơn lư là ǵ khác hơn những sự kiện
thông thường của thế gian. Nó là một lẽ, một lẽ cố định từ vô thỉ đến vô chung,
không bắt đầu nơi đâu và cũng không kết thúc ở đâu, yếu mềm mà rắn chắc, không
thấy mà c̣n hoài. Một nguyên lư tuyệt đối của Đạo được mệnh danh là chơn lư hay
lẽ thật v́ nó không thay đổi, không tiêu tàn.
Nói như vậy, chơn lư không phải là một lẽ
tuyệt đối cao vút tận trời xanh hay xa xăm nơi non cao rừng thẳm, mà nó luôn
bàng bạc ở khắp nơi, từ vật tí ti đến vật to lớn khôn chừng. Cho nên chư hiền sĩ
hiền muội đang mang một sứ mạng giáo dân vi thiện để trở về với chơn lư, với
Đạo, chớ chính bản ngă phàm thân của chư hiền không phải là chơn lư đâu. Xuống
trần gian mượn tấm thân giả tạm này, mượn những cái tương đối để trở về tuyệt
đối, ấy là một việc không lấy chi làm lạ đó chư hiền.
Có được một quan niệm đúng đắn về chơn lư
vượt lên cả thiện ác, vượt lên đây không có nghĩa là thiện cũng làm mà ác cũng
làm đâu, mà phải làm lành, làm những việc theo Đạo bằng tâm tưởng, không phân
biệt điều lợi cho ḿnh, điều hại cho ḿnh, th́ tự nhiên tâm được sáng tỏ như
trời thanh, như biển lặng, lúc ấy nh́n thấy rơ những áng mây, nh́n làn sóng của
con thuyền trần khơi gió. Được sự sáng ấy rồi th́ điều chánh-tín hay mê-tín đâu
c̣n lo ngại nhầm lẫn nữa.
Nếu chư hiền chưa giải tỏa được bức màn u ám
nơi ḷng th́ sự mà chư hiền bảo là chánh-tín ấy cũng chưa chắc là đúng, v́ danh
từ chánh đối với tà không phải là tuyệt đối. Không hẳn tuyệt đối làm sao không
bị lẫn lộn.
Cũng như chư hiền đă nghe trong truyện
Tây-Du, Tôn Hành Giả thật, nói thật chớ là một xác thân nhục thể, bị Lục Nhĩ Hầu
hóa dạng giống y để làm cho mọi người không c̣n nh́n nhận ra ai là thật là giả,
nếu không đạt được lư đạo cao thâm như Ngài Phật Tổ.
Chư hiền sĩ hiền muội! mấy chục năm qua gần
đây hay mấy ngàn năm qua xa hơn nữa, thiên hạ đă tranh giành với nhau để độc
quyền về chơn lư rằng: chỉ có ḿnh, có nhóm ḿnh là theo đường chơn lư, c̣n ai
kia khác với ta là trái lại. V́ thế cho nên từ bao giờ đến bây giờ, biết bao
nhiêu nhóm đông thiên hạ giành nhau về chơn lư, đưa tới t́nh trạng hỗn loạn nhơn
tâm xào xáo tư tưởng không vừa.
Than ôi! chỉ v́ thiên hạ đă không soi tấm
gương Tôn Hành Giả, một chuyện giải buồn ở thời xa xưa mà cũng là phản ảnh sự
thật phũ
phàng trong tâm t́nh nhơn loại.
Để sớm trở về mục tiêu Đại-Đạo, chư hiền c̣n
cách là phản tỉnh với ḷng, tạo nơi ḿnh một tâm Đạo trọn vẹn, không vương vấn
những bản ngă chia ly vụn vặt bởi h́nh thức sắc tướng bên ngoài.
Thượng-Đế, một Đấng toàn tri toàn
năng, chủ quyền vạn vật, từ một sinh vật nhỏ nhứt đến một con
người vĩ đại cũng không chối căi được sự hiện thể của Ngài, và cả các Đấng
Thần Linh. Nhưng tin là tin có nguyên lư, có mục đích rơ ràng, chớ không phải
say mê theo những thần thức mà người trần lợi dụng ḷng tin để dẫn dắt vào đường
tư tà sai suyển.
Bần Đạo tin tưởng chư hiền sĩ hiền muội sẽ ư
thức những điểm cốt yếu về chơn-lư để đạt được sự chân tu trên công cuộc hành
Đạo độ đời.
Thi bài:
Tuồng ảo ảnh thế gian
biến đổi,
Sự chánh tà nhiều nỗi
gay go;
Mắt phàm sao thấy
lần ḍ,
Đây đèn tuệ giác xuống đ̣ sang
sông.
Chơn-lư ấy huyền đồng vũ
trụ,
Chơn-lư kia đầy đủ sinh
thành;
Không h́nh, không
tướng, không danh,
Làm nên vạn vật công thành thối
thân.
Tâm tự tại chơn-thần
vững mạnh
Chí kiên cường Phật-tánh
quang minh;
Khơi thuyền rước
cả nhơn sinh
Thể theo lư Đạo quân b́nh thỉ
chung.
Nhờ cơi tạm anh hùng bất
diệt,
Nhờ vô thường mài miệt
chơn thường;
Trau nên bản thể
thuần lương,
Trọn ngày, trọn kiếp, tự cường
không thôi.
Gặp người phải đem lời
đáp phải,
Gặp kẻ sai ta lại sửa
sai;
Bằng câu từ ái
ḥa hài,
Bằng t́nh nhơn loại Cao-Đài Cha
chung.
Để tận hưởng thiên trùng
ư Đạo,
Lẽ xuân trường
hoài băo
thêm tươi;
Dịu dàng chẳng
quá khóc cười;
Khóc cười cuộc diện của người
thế gian.
Đêm thanh để lời vàng
lưu lại,
Hiền sĩ ôi! vạn đại
trùng hoan;
Gặp đây một ánh
Đạo vàng
Chung tay chèo chống con thoàn
tới nơi.
Nhân ngày Xuân thế sự,
hăy nghe:
Kệ:
Vạn pháp đồng qui nhứt thốn tâm,
Hạnh viên thanh tịnh thú tiêu cầm;
Đạo phi không sắc cư không sắc,
Tràng Hội Long-Hoa cao thượng lâm.
Chư hiền sĩ hiền muội
ôi!
Lâm ṭng tứ quí vẫn trơ gan,
Uống gió ăn sương phủ chiếu ngàn;
Thiên hạ v́ đời theo hám vọng,
C̣n ta bởi Đạo luyện tâm an...
|