Trở lại trang chánh của Website Thiên Lư Bửu Ṭa

 

 

 

 

13.- GIẢI THOÁT

THÁNH-THẤT BÌNH-HÒA

Ngọ thời mùng 8 tháng 4 Canh-Tuất (12-5-1970)

_________

Thi:

QUAN hải non Nam dạo cảnh nhàn,

ÂM thinh hạ giới chợt kêu vang,

BỒ đoàn tọa thị nhìn nơi đấy,

TÁT cảm từ bi xuống thế gian.

      Bần Ðạo mừng chư Thiên Mạng lưỡng đài, mừng chư hiền đệ, hiền muội hiện diện.

      Chư hiền đệ hiền muội! Ðến lúc phải đem sức người ra mà dùng, thì hãy cố nhẫn nhục chế ngự hoàn cảnh đi. Tình thương bao la của Ðấng Chí-Tôn và lòng từ bi bao khắp của hàng chư Phật cũng không thể giải thoát giùm cho chư hiền những nhân quả chằng chịt ấy đâu. Chỉ thể theo luật công bình Tạo Hóa mà khuyến lệ con người hồi đầu hướng thiện tiếp nhận giọt nước Cam-Lồ, làm lành lánh dữ, thuận tùng Thiên-Lý thôi.

      Những gì con người hành động, những gì con người khổ đau, những gì con người than trách thuộc ngoài phạm vi đạo lý thì chính con người chịu lấy, chớ Phật Trời nào bênh vực để trái luật công bình, mặc dầu vẫn thông cảm những trạng thái của con người.

      Lời nói "Nhứt thiết chúng sinh giai hữu Phật tánh" là lời nói muôn thuở của Ðức Phật. Cứ theo đó mà nhìn lại chúng sinh hiện tại trong buổi Hạ-Nguơn thì chúng sinh đã làm mờ ám Phật tánh hay Thiên tánh quá nhiều kiếp mới tạo nên thảm họa diệt vong cho nhơn loại.

      Cho hiền đệ hiền muội cần phân biệt kỹ Phật tánh hay Thiên tánh với phàm tánh hay vọng tánh. Chúng nó chỉ có một bản thể mà thôi.

      Bây giờ đây, đối diện với đồng đạo, với khung cảnh trang nghiêm, thì chư hiền phát tâm lạc thiện rồi, đến khi rời chân ra khỏi chốn nầy, đối diện với hoàn cảnh phức tạp của thế gian, nào tranh danh đoạt lợi, nào gai mắt trái tai, nào va chạm nhân tình, thì những nghiệp thức phàm phu của chư hiền lại một cơn khởi niệm. Ðó là chưa định được tâm, chưa kềm được tánh vậy.

      Hãy nghe đây :

Kệ:

Chơn, vọng, diệc đồng nguyên,

Niệm, vô niệm, vị thiên,

Nhược tâm tùng tạp niệm,

Phàm tánh thời đảo điên.

      Trên kia, Bần Ðạo đại cương về cái mê, cái vọng, cái chơn của con người. Khi giác ngộ gọi là Phật, gọi là ma lúc muội mê. Cho nên nói "Phật tức tâm, tâm tức Phật", thì cũng nói được là "Ma tức tâm, tâm tức ma" theo thường tình.

      Bởi thế, sự dứt khoát giữa cái vọng và chơn thật là một điều rất hy hữu trên đời nầy. Vậy muốn mau tiến hóa trên đường tu công bồi đức, ngoài những phương châm vạch sẵn trong giáo lý, chư hiền nên duy trì cơ tánh thuần lương thiện mỹ và tránh các trường hợp khi thì cầu Kinh lạy Phật, khi thì bố thí cúng dường, khi thì đố kỵ tha nhân, tham lam ích kỷ, để gây quân bình trọn vẹn cho địa vị tu hành của mình.

      Nầy chư hiền đệ hiền muội! "Ðạo cao nhất xích, ma cao nhất trượng" thật không ngoa chút nào.

      Nguyên thỉ con người không tự có tôn giáo và không ý niệm gì về tôn giáo, vì tự trong sâu thẩm của con người đã có cả một nguồn sinh tồn vĩ đại bất biến về Ðạo. Tôn giáo chỉ xuất hiện ngay nét mặt sẩm tối màu địa ngục của thế gian. Do cuộc chuyển hướng quan trọng của loài người, ý niệm về tôn giáo con người kết thành từ đó, và cũng từ đó những tai họa nổi lên cùng lúc như bảo táp làm mặt nước đại dương bị thu hẹp vì những lượng ba đào liên tiếp. Các bậc chơn tu đứng ra kêu gọi con người quay về nhận lấy nguồn sống tôn giáo để không sa đọa, thì thử hỏi quá trình phổ độ tôn giáo đã cứu vãn bao nhiêu phần nhân loại, tất nhiên là vô biên so với pháp môn vô lượng.

      Tuy thế, con người vẫn còn quây quần trong núi sân si sát hại, thì sứ mạng tôn giáo vẫn phải tích cực độ đời. Người cầm đuốc dẫn đàng cần sáng suốt hơn ai hết để không lầm lẫn trên vạn nẻo đường trần, cần chánh kiến hơn ai hết để phân biệt được đâu là A-tu-la ác đạo, đâu là Bồ-Tát Thiên-Mạng trong cùng một lớp áo nhà tu.

      Hãy nghe đây :

Kệ:

Thế gian cơn hỗn độn,

Hư thiệt cùng chung lộn,

Hồi hướng biết về đâu,

Kìa CAO-ÐÀI nhứt bổn.

Thi Bài:

            Sóng trần khổ thảm vơi vơi,

Ðây thuyền Bát-Nhã độ người tĩnh mê.

      Nghiệp nhơn loại ê chề ra đó,

      Quả thế trần lớn nhỏ chín mùi,

            Người buồn ta có chi vui,

Nguyện đem cơm ngọt canh bùi cho ăn.

      Thương xót kẻ thê thằng tử phược,

      Cám cảnh người kinh lược truân chuyên,

            Thân tâm ràng buộc đảo điên,

Dược linh chẳng nếm, vị thừa chẳng ưa.

      Nếu đạt tới chơn thừa Ðại-Ðạo,

      Bỉ ngạn kia hườn đáo nào xa,

            Vàm danh bả lợi tháo ra,

Bước đi thong thả mị tà dám xua.

      Thân tứ đại chác mua cảnh tạm,

      Tướng lục trần mờ ám cựu ngôi,

            Quang âm mấy chốc đưa thoi,

Sanh lòng hối tiếc khi coi lại mình.

      Muốn không uổng bình sinh tại thế,

      Thì lo tu chớ để cách xa,

            Tuy thân ở cõi Ta Bà,

Mà tâm linh đã thoát ra cửa phiền.

      Từ vô thỉ nhân duyên cấu kết,

      Ảo hóa tuồng diễn hết mới xong,

            Ðạo mầu giống thiện gieo trồng,

Hầu muôn loại hưởng cộng đồng hòa an.

      Diệt vô minh, Niết-Bàn kiến đắc,

      Tận vô minh, xã tắc thanh bình,

            Người người không cụ không kinh,

Vì bao thảm trạng điêu linh giận hờn.

      Giận hờn chi giữa cơn điên bái,

      Thù oán chi trong dãy sông non,

            Nghĩa nhân truyền thống hãy còn,

Từ bi đức cả há mòn hay sao!

      Chư hiền đệ muội! Trải mấy mươi năm trên đường tu học, mỗi người đều mong đến sự giải thoát, nhưng ngặt vì sự giải thoát của người nầy không giống sự giải thoát của người kia. Người thì muốn giải thoát hết nhân tình thế sự, cả cái uống, cái ăn, cái sống đối với đời, để tìm tới một Thiên Ðàng, một Cực-Lạc nào đó sung sướng hơn, trường cửu hơn. Một người khác muốn giải thoát, nhưng không làm sao giải thoát được vì thấy rằng rất là gian nan, không đủ điều kiện để thực thi ý định ấy. Hai hạng người trên quan niệm giải thoát đều lệch lạc tất cả. Vì như vậy là trở thành hai thái cực : thái quá và bất cập. Hạng người trên quan niệm đạo lý giải thoát hết sức là tiêu cực nếu không muốn nói là lẫn tránh cuộc đời, xem những công việc thường thức không ra gì, thấy chữ Ðạo là đâu đâu, không ở thực tế, vì thực tế không nhìn thấy Ðạo nữa cho nên mới tìm kiếm xa hơn để mà hy vọng. Còn hạng người dưới thấy chữ Ðạo giải thoát thì nản lòng ngán ngẫm và sợ thi hành không được. Cứ như thế mà năm chầy tháng lụn vẫn không chịu tu hành, thật là bất cập!

      Vậy chư hiền nên biết, Ðạo giải thoát ở đâu cũng có thể làm được. Giải thoát sự u trệ tâm hồn vị kỷ là tích cực phụng sự nhơn sanh độ dẫn người đời. Giải thoát sự u ám tâm linh là quyết chí trau luyện cõi lòng theo chơn pháp cho thanh bạch. Khi mọi việc đã chu đáo đối với Ðạo với đời rồi, không còn phải lo ngại gì về sự khiếm khuyết ân hận nữa, thì ra đó đã là giải thoát trong những lối giải thoát.

Thi:

Giải là cởi mở nghiệp căn qua,

Giải ấy chùi lau sạch mị tà,

Giải nợ hồng trần bằng tích cực,

Giải vây tục lụy với xông pha,

Giải mê tư tưởng trong thinh sắc,

Giải chấp tâm tình ở kỷ tha,

Giải khổ nhờ tu, tu Chánh Ðạo,

Giải rồi thì sẽ thoát trần la.

Thi:

Thoát là tránh khỏi có gì đâu,

Thoát được phiền ba thấy nhiệm mầu,

Thoát hóa rằng không nhân sự phế,

Thoát điều phi đạo mới tròn câu.

 

      Bần Ðạo cốt yếu những ý tứ ấy, chư hiền đệ hiền muội bình tâm suy nghĩ soi rọi lòng hôm sớm để mạnh tiến trong giai đoạn hiện thời làm đà chắc chắn cho những ngày liên tiếp.

      Chư hiền muội! Bần Ðạo nhận thấy chư hiền chưa được tâm đồng ý hiệp trên đường Ðạo bằng những lằn điển, bằng những lời Kinh cầu an, cầu nguyện. Chư hiền hãy hòa đồng từ tư tưởng đến lời nói, thanh tâm để được trọn vẹn trên chu trình tiến hóa.

      Vậy Bần Ðạo ban ơn chung chư hiền, Bần Ðạo xin giă từ...

 

Thiên-Lư Bửu-Ṭa, 12695 Sycamore Ave, San Martin, CA 95046 - USA. Tel: (408) 683-0674

Website: www.thienlybuutoa.org     Email    Sơ đồ hướng dẫn tới TLBT

Thông bạch in Kinh