29.-
ĐEM ĐẠO CỨU ĐỜI (tiếp theo)
Minh
Lư Thánh Hội, Tuất thời 9 tháng 10 Kỷ
Dậu (15-11-1969)
____________
THI:
Độ
đời bằng cách giúp nhơn sinh,
Hiểu
rơ giả chơn cuộc thế t́nh;
Hiện
kiếp tu nên hàng Thánh thiện,
Hậu
sanh về chốn cơi Hư Linh.
VẠN-HẠNH THIỀN-SƯ, Bần Tăng
chào mừng tái ngộ chư Thiên mạng, chư
đạo hữu đạo tràng.
Hôm nay Bần tăng trở lại đây để
giúp chư đạo hữu một vài thiển
kiến về đạo lư.
Chư đạo hữu! Trong kỳ đàn
tuần trước Bần Tăng có nêu trong vấn
đề đem Đạo cứu đời, hôm nay
Bần tăng sẽ chi tiết hóa hơn trong
vấn đề ấy.
Như đă nói: Cứu đời không
những ở phần vật chất mà thôi, mà c̣n
phải cứu ở phần tinh thần, điều
nầy rất là quan trọng hơn.
Từ khi có loài người, Thượng Đế
đă bao phen đem Đạo cứu đời, mà
phương pháp không duy nhứt một phương
pháp nào, tùy theo hoàn cảnh tŕnh độ hiểu
biết hiện tại để đem đạo lư
lồng vào trong thực tại để cảnh
tỉnh giác ngộ d́u dắt họ từ chỗ
tối tăm đến nơi xán lạn, từ
chỗ tội ác đến nơi lương
thiện, từ chỗ sa đọa đến nơi
thanh cao, từ chỗ hận thù tiêu diệt đến
nơi t́nh thương bảo tồn.
Đạo lư tuy là pháp môn vô lượng, nhưng
không phải bất cứ pháp môn nào cũng có
thể đem ra ứng dụng với bất cứ
hoàn cảnh và tŕnh độ nào. Có khi một pháp
môn có thể đem nói cho người khác hiểu v́
tŕnh độ tu tiến và sự hiểu biết
của hai người nầy có cách xa, chớ
phải Thượng Đế hoặc v́ Giáo
Chủ ấy muốn dấu kín một pháp môn nào.
Nhưng v́ ngày xưa, thuở ấy các vị
ấy không tiện nói hết ư của ḿnh cho hàng môn
đệ, do đó đă có lắm người
ngộ nhận rằng pháp môn được
truyền dạy là bí quyết để dùng làm
của riêng, hoặc để lập vị trở
nên hàng chơn sư biệt lập.
Hiểu như vậy là sai Thiên ư, v́ Đạo
lư Pháp môn không bao giờ dấu kín ai, cũng như
những sách hay kinh quí cũng thế.
Đă là mở rộng truyền bá quảng
đại như thế mà nhơn sanh c̣n chưa
hiểu Đạo, chưa hành Đạo được
thay, huống chi đem dấu kín. Ngày nay chư đạo
hữu muốn độ thế để lập công
quả cũng thế. Luôn luôn nuôi hoài băo đem
sự hiểu biết của ḿnh truyền bá cho tha
nhân để thực hiện câu “Tự giác, giác
tha”.
Trước khi muốn đem Đạo lư
truyền bá tha nhân đây đó, cũng đừng
quên những linh hồn ở chung quanh sát bên ḿnh,
đó là vợ con, anh em, cùng thân bằng cố
hữu.
Ḿnh đă chọn một con đường
Đạo để đặt đời ḿnh vào
đấy th́ phải nhớ mà đào tạo đến
lớp người khác để có người
tiếp nối sự nghiệp đạo lư ấy,
v́ đạo pháp là trường lưu mà đời
nguời th́ hữu hạn. Nếu muốn có lớp
người kế tiếp sự nghiệp đạo
lư, không ai dễ đào tạo hơn là con cái trong
gia đ́nh là những mầm non, những hột
giống tốt đă thọ lănh những tư tưởng,
những phúc huệ của phụ mẫu ngay từ
trong bào thai.
Khi đă nêu lên một vấn đề như
vậy th́ tương lai cũng nên lập phương
pháp tổ chức và thực hành vấn đề
ấy. Xưa nay ít có cha mẹ nào bỏ công
dạy dỗ con cái của ḿnh cho đến nơi
đến chốn. Một vấn đề thuần
nhứt là muốn vậy phải có một tổ
chức rơ ràng, một chương tŕnh sinh hoạt
đang đến và liên tục cho lứa tuổi
đó. Đó cũng là thể thức đem Đạo
giúp đời.
Trong một quốc gia như Việt Nam, đă
có nhiều tôn giáo, hấp thụ Đạo lư
từ Đông sang Tây, nếu mỗi đoàn thể
hành đạo, mỗi tôn giáo đều có tổ
chức cho lớp người đang lên, tiếp
tục sự nghiệp đạo lư, th́ trong xă
hội của dân tộc Việt Nam nầy tương
lai cũng không c̣n mấy người đứng ngoài
những tổ chức ấy.
Nếu trong các nếp sanh hoạt từ xă
hội, giáo dục, chánh trị, chánh quyền, mà có
những người có căn bản Đạo lư
chấp chánh và thực hành cho đúng giáo pháp, giáo
điều, phục vụ nhơn sinh cũng như
quốc gia dân tộc với tinh thần vô tư th́
dân tộc nầy không c̣n phải xa vời cơi đời
thái b́nh thạnh trị, hạnh phúc, lạc
nghiệp âu ca.
Hễ nói đến Đạo giúp đời
th́ không thể tách rời đức bác ái, t́nh thương
yêu của các Đấng. T́nh thương cho
thật thương yêu th́ không luận là đối
với giai cấp nào hoặc tổ chức nào cũng
như cá nhân nào.
Thí dụ như một lương y có lương
tâm chức nghiệp, khi chữa trị bịnh nhân,
chỉ biết đem hết sở năng sở trường
của ḿnh trong nghề đem chữa trị cho mau lành
cơn bịnh, chớ họ không cần phân tách
nguyên nhân bịnh đó là tốt hay xấu, dữ
hay lành, đúng lẽ hay sai lẽ phải. Nếu c̣n
phân tách nguyên nhân gây ra bịnh đáng thương
th́ tận t́nh cứu chữa, c̣n ngược
lại nếu v́ nguyên nhân khác như du thủ, du
thực, sa đọa, trác táng, th́ đem ḷng đố
kÿ. Như thế, không phải là lương tâm
chức nghiệp của vị lương y.
T́nh thương yêu của người Đạo
cũng thế. T́nh thương xuất phát từ nơi
ḷng trắc ẩn mà ra, không phải thấy người
khác thương rồi bắt chước thương
theo. Thí dụ như trong hàng ngũ huynh đệ
đạo hữu, nếu có một người nào
đó v́ tiền căn nghiệp quả của
mấy kiếp trước mà đời nầy tu chưa
kịp phải chịu trả quả nhồi, mà
đối với luật nhân quả th́ người
bạn ấy cần phải can đảm tiếp
nhận, c̣n đối với t́nh thương th́
bạn đạo phải thương họ, t́m
đủ mọi cách để an ủi, vỗ
về, khuyên nhủ, trợ duyên tiếp xúc với
họ về mặt tinh thần. Như vậy
mới thật là t́nh thương.
Ḷng mong độ thêm một người chưa
biết Đạo song song với sự nuôi dưỡng
đức tin đối với người bạn
Đạo. Nếu vô t́nh hoặc cố ư để
mất đức tin một người bạn Đạo
lâu năm c̣n quan trọng hơn độ thêm năm
mười người khác nữa.
T́nh thương không riêng đối với
kẻ thương ḿnh, mà c̣n phải thương luôn
với kẻ ghét ḿnh, phá ḿnh, để t́m cơ
hội cảm hóa họ trở lại đường
thiện lương chân chính.
THI:
T́nh
thương không luận với người nào,
Giàu
có sang hèn hoặc thấp cao;
Phải
tập tánh t́nh theo các Đấng,
Từng
giờ, từng phút cố giồi trau.
Chư đạo hữu! Tuy là dương
trần Phật cảnh vốn hai nơi, nhưng
nhiệm vụ và t́nh thương vẫn có một.
Bất cứ ở cảnh ngộ nào cũng
phải nhớ lấy Đạo lư ra xử sự.
Nếu trái lại, ví như trẻ em mỗi lần
giận là mỗi lần nhịn ăn. Sự đói
ḷng dành sẵn cho trẻ em ấy chớ không
phải cho kẻ khác.
Bần Tăng khuyên chư đạo hữu
vững ḷng tu niệm. Trên đời có hai nẻo -
Một siêu, một đọa, một thiện,
một ác. Người đi trên đường
thiện không bao giờ bị đọa lạc vào
ác môn, kẻ đi trên đường ác không bao
giờ đến cửa thiện, chỉ có thế
thôi. Bần Tăng mong việc tu học của chư
đạo hữu được nhựt nhựt tăng
huy để đem ảnh hưởng lành cho chúng
sinh bớt điều tội lỗi. Chư đạo
hữu vui mà tu niệm, đừng chùn bước
trước sự khảo thí nội tâm cũng như
ngoại cảnh.
Bao nhiêu lời Bần Tăng đă giải bày
từ mấy kỳ qua, chư đạo hữu có
thể xem đó là một liều thuốc để
trị bịnh thông thường hằng sinh biến
ra trong khoảng đời tu niệm. Thôi Bần Tăng
hẹn gặp lại chư đạo hữu sau
nầy. Chư đạo hữu hoan hỉ, Bần tăng
lui gót. Thăng... |