____________
THI:
Tạm
nhờ cơi giả để tu chân,
Muốn
độ người đời trước độ
thân;
Thân
có thuần chơn ra giúp thế,
Lập
đời Minh Đức với Tân Dân.
VẠN-HẠNH THIỀN-SƯ, Bần Tăng
chào mừng chư Thiên mạng, chư đạo
hữu đạo tràng.
Hôm nay Bần tăng giáng đàn để
tiếp tục phần viết kinh c̣n dang dở.
Trước khi vào phần viết kinh, Bần Tăng
xin nêu một vài cảm nghĩ và kinh nghiệm
bản thân trên bước đường tu thân
học đạo giúp đời, cũng là để
chư đạo hữu suy nghiệm xem vấn đề
ấy có giúp cho ḿnh những ǵ trong đời tu
học cùng chăng. Bần Tăng mời chư
đạo hữu đồng an tọa.
Chư đạo hữu ôi! Thường thường
được nghe các Đấng Thiêng Liêng nói
đem Đạo giúp đời hay độ thế
hoặc cứu thế cũng vậy, nhưng thử
t́m hiểu xem làm thế nào để giúp đời
hoặc cứu thế,trong lúc mà chiến tranh tàn phá
đất nước quê hương, nhân tâm ly tán,
trong lúc mà nhà tan cửa nát, nhân dân xáo trộn không
nơi nương tựa hoặc không biết
vận mệnh của ḿnh ở ngày mai, trong lúc mà
khoa học tiến bộ vượt bực muốn
cướp quyền Tạo Hóa, trong lúc vật
chất dẫy tràn, là những miếng mồi ngon
quyến rủ con người có quan niệm về lư
duy vật hiện sinh. Muốn cứu đời, người
đạo phải làm ǵ? Có
phải dùng hùng binh tướng giỏi cơ khí
tối tân để làm phương tiện duy
nhất san bằng cuộc chiến hay xuất kho
Thạch Sùng để cứu trợ những người
không nhà, thiếu áo, thiếu cơm?
Nếu nhắm vào những phương tiện
đó, chắc là trong thế gian nầy ít có
mấy ai đem Đạo giúp đời được.
Nếu thật vậy th́ Thượng Đế
và các Đấng Thiêng Liêng không hiểu được
khả năng và giới hạn của những người
hướng đạo hoặc trong hàng tín hữu
hay sao mà đă đưa ra những tiêu ngữ
cầu kỳ và gọi rằng cao quí.
Nếu một tiêu ngữ nào đó được
đưa ra không thể đem áp dụng vào đại
chúng th́ dầu tiêu ngữ ấy có hay cách mấy
đi chăng nữa cũng làm giảm giá trị
của nó, bởi v́ xa thực tế.
Như vậy, tiêu ngữ "Đạo
cứu Đời" phải định nghĩa như
thế nào để thích hợp với khả năng
và giới hạn của đại chúng?
Chư đạo hữu ôi! Nếu nói rằng
lấy binh hùng tướng giỏi làm phương
tiện san bằng một cuộc chiến, đó là
triết lư cấp thời để giải
quyết một sự kiện trong nhứt thời, mà
không tiên liệu được những ngấm
ngầm của đốm lửa dưới lớp
tro tàn bị đàn áp chỉ chờ ngày hoặc cơ
hội thuận tiện nào đó.
Giải quyết cuộc chiến chỉ có
phiến diện như vậy là trị đàng
ngọn mà không trị đàng gốc.
Cũng như vậy, một lương y
trị chứng bịnh ung nhọt lở loét,
nếu chỉ dùng những dược phẩm
mạnh làm kéo da non lành mạnh nhứt thời
của vết thương mà không lo phần trị
liệu bên trong để trị tận gốc,
ắt khó tránh khỏi mạch lươn phản
ứng ngấm ngầm đục khoét bên trong để
rồi lại lở loét nữa. Đó là trị
đàng ngọn mà không trị đàng gốc.
Nếu đem thực phẩm thuốc men để
cứu trợ một người qua cơn bạo
bịnh đói ḷng mà không giúp người ấy phương
tiện hoặc ư thức để người
bịnh hoặc hướng nghiệp hoặc
biết cách để tự lực cánh sinh, th́
một lúc nào đó bịnh vẫn tái phát, đói
rách vẫn hoành hành họ. Đó là trị đàng
ngọn mà không trị đàng gốc.
Cứu người trong cơn bịnh, giúp người
qua lúc đói rách, đó là một nghĩa cử bác
ái từ thiện, có công đức âm chất, nhưng
nếu đem so sánh với những phương
tiện đem cứu người qua cơn bịnh
về tinh thần, khỏi cơn đói về tư
tưởng, th́ lại càng có công đức và âm
chất nhiều hơn.
Cũng như có một đôi lần Đức
Quan Âm Bồ Tát có nói: Đem của tiền
thực phẩm nuôi dưỡng đám cô nhi bạc
phước qua khỏi lúc đói rách là điều
phước thiện, nhưng không đem đạo
lư dạy dỗ dẫn dắt chúng trở nên người
lương thiện giúp ích cho Đạo hoặc cho
đời, th́ chưa chắc ǵ việc lương
thiện ấy được toàn thiện toàn
mỹ, nếu chúng lớn lên làm theo sở thích
mất dạy, để trở nên hàng du thủ du
thực, trộm cướp, v.v...
Như vậy, việc đem Đạo giúp
đời hay cứu đời không những chỉ
có một phiến diện vật chất hoặc
sức lực, mà phải cần đến phần
giáo dục tinh thần ở nội tâm lại càng
quí giá vô cùng.
Là người tín hữu, tùy theo hoàn cảnh,
sở năng, sở hữu, sở trường
của ḿnh mà đem Đạo giúp đời, ai ai
cũng có thể làm được. Một lời nói
hữu ích sẽ cứu mạng người không
cần đến quyền lực, của cải.
Một lời nói phải thời đúng lúc sẽ
thay đổi một cuộc diện vĩ đại.
Một cái nh́n sẽ gây được bao thiện
cảm, thành được đại sự.
Một cái nh́n khả ố có thể vong mạng không
cần ǵ đến gươm đao súng đạn.
Một cái nh́n sẽ là một an ủi vô biên cho người
sa cơ bất hạnh bạc phước.
Thế nên, Thánh Nhân có nói: “Nhứt tinh chi
hỏa năng thiêu vạn khoảnh chi sơn, bán cú
phi ngôn ngộ tổn b́nh sanh chi đức” (1) và câu
khác nữa: “Hành thiện chi nhơn như xuân viên
chi thảo, bất kiến kỳ trưởng
nhựt hữu sở tăng, hành ác chi nhơn như
ma đao chi thạch, bất kiến kỳ tổn
nhựt hữu sở khuy.” (2)
Thế nên, người có Đạo, dầu hàng
hướng đạo hay hàng tín hữu cũng
thế, hằng ngày hăy kiểm điểm ư nghĩ
lời nói và việc làm của ḿnh rất nghiêm
khắc để được thích hợp với
đạo lư.
Đem Đạo cứu đời, ư nghĩa c̣n
rất sâu sắc ở lănh vực khác, Bần Tăng
vừa nêu lên lối thông thường hằng ngày
đă và sẽ diễn biến trước mắt,
chung quanh của đại đa số quần chúng,
th́ tưởng lại phương pháp và lư
luận mà Bần Tăng vừa đan cử không
phải xa thực tế vậy.
Bần Tăng tạm biệt chư đạo
hữu, chào chư đạo hữu lưỡng ban.
Thăng...