22.-
TRỞ VỀ
ĐƯỜNG ĐẠO
NGỌC
MINH ĐÀI, Ngọ thời, 22 tháng 5 Kỷ Dậu
(6-7-1969)
____________
THI:
Cuộc
thế thăng trầm bởi tại đâu,
Phải
chăng ư tục quá thâm sâu;
Tiên
Ông ví chẳng lâm trần thế,
Biển
cả từng phen hóa ruộng dâu.
LÊ-VĂN-DUYỆT chào chư hiền Thiên
sắc lưỡng đài, chào chư hiền đệ
hiền muội tam ban.
Chư hiền đệ hiền muội!
Đường Đạo rộng thênh thang, lư Đạo
siêu mầu nhàn lạc. Tất cả những ǵ
ở cơi thế gian này đă trải qua những
giai đoạn vui buồn sướng khổ,
cuối cùng của kiếp sinh tồn vạn vật
đều phải chịu trong luật tuần
huờn, chỉ c̣n một lối thoát độc
nhứt cho vạn vật ở thế gian sanh trưởng
ḥa đồng là Đạo.
Đạo đă tạo dựng nên muôn loài
vạn vật, th́ Đạo với vạn vật
vẫn liên hệ với nhau từ lúc khởi
thỉ sơ sanh.
Bởi thế, người tu hành mới
gọi là trở về đường Đạo
hay trở về cảnh cũ quê xưa, nguyên
bản linh quang Thượng-Đế. Nhưng
tiếc thay, con người măi nghĩ sự tu hành
học đạo là đă đem đời sống
sang qua một thế giới riêng biệt để
chịu giới luật khắc khổ bản thân,
không c̣n toại hưởng được hạnh
phúc ǵ hiện tại thế gian nữa. Sự
lầm lẫn đó đă đưa con người
đến chỗ đọa lạc, vong bổn
từ đời này sang đời nọ. Cái
truyền thống Tiên Long từ mấy ngàn năm
về trước đă dần dần pha trộn
sắc thái trần tục ngoại lai, không đủ
bẩm chất anh linh uy hùng hiển hích như
thuở nào. Một khi con người đă hướng
ngoại, không c̣n đủ chủ lực chủ
quan để điều khiển thân tâm cho trọn
vẹn.
Bằng chứng cụ thể hơn hết.
Hiện nay dân tộc điêu linh, nước non
cắt xẻ, cái bịnh di truyền ấy bởi
đâu mà có? Trên thượng cấp nằm gai
nếm mật, dưới hạ dân rên siết
thở than. Các nhà lănh đạo tôn giáo ngày đêm
băn khoăn lo lắng cũng chưa t́m được
một giải pháp nào, v́ trót đă mang những cái
dị biệt dị đồng. Khi muốn nghĩ
đến cách dung ḥa hợp nhứt thoát qua cơn
thống khổ cho chúng sanh, th́ là chính ḿnh cũng
chưa thoát ra khỏi cái vỏ h́nh thức mà ḿnh
đă rước lấy từ đâu để trói
buộc thể xác, làm chủ động tinh
thần trên mọi phương diện. Rồi đây
đến một lúc nào đó, chư hiền
sẽ thấy bao nhiêu sự khó khăn hiểm
họa dồn dập đến cho vạn dân, không
riêng ǵ một ai cả. Chỉ c̣n một lối
thoát của con người là phải trở về
nguyên bổn, trở
về với nguồn cội của ḿnh, trở
về với Đạo để mong sự cứu
rỗi của Thượng-Đế ban cho.
THI:
Chỉ
có tu thân thoát ngục tù,
Ngục
tù thế sự quá âm u;
Tham
sân si dục bền vây chặt,
Gươm
huệ không mài, nhốt vạn thu.
BÀI:
Muốn thoát khỏi trần tù giam hăm,
Muốn tránh cơn họa thảm điêu linh;
Trước tiên ḿnh xét lấy ḿnh,
Nghĩa
nhơn có trọn cùng t́nh quốc gia.
Nào cang kỷ đạo nhà phế bỏ,
Nào nhơn luân sáng tỏ mờ lu;
Vùi thân biết mấy công phu,
Cũng
chưa thoát vỏ vạn thù bọc bao.
Lăo nhớ lại Tiền Trào Nam Việt,
Phận trung thần tiết liệt gắng ghi;
Dầu cho
trạng huống ai bi,
Quyết
v́ non nước há v́ công danh.
Người đỡ vạc nâng thành cũng có,
Kẻ bày mưu xây rọ cũng nhiều;
Giúp đời chịu phận hẩm hiu,
Buôn
danh bán lợi ra chiều hân hoan.
Nh́n vận nước ḷng càng thống
khổ,
Thấy lương dân dạ khó yên ngồi;
Tung hoành một kiếp mà thôi,
Thân
này dầu mất tài bồi hiên ngang.
Nay đă đến khoa tràng khai mở,
Kỳ Hạ-Nguơn nâng đỡ dân lành;
Anh linh cùng chí sở sanh,
Quyết
đem nhân loại vượt thành trần ai.
Khuyên chư đệ ngày ngày vững chí,
Nhắn đoàn em chung thủy ǵn tâm;
Hết cơn gian khổ tiêu trầm,
Trên
đường Đại-Đạo Việt-Nam thái
ḥa.
Đừng vọng tưởng bao la thế
giới,
Đừng mong t́m cho tới Thiên không;
Lưới trời tuy rộng mênh mông,
Mải
hào chẳng lọt, chí công luật Trời.
Đấng Thượng-Đế giáng đời
cứu khổ,
Người không tu khó độ siêu thăng;
Tuồng đời diễn tiến lăng xăng,
Xao
tâm động ư khó phăng trở về.
Tṛ danh lợi hoặc mê đă tránh,
Cái vị quyền có hănh diện chi;
Đă đem thân để tu tŕ,
T́m
cho thấu đáo huyền vi Đạo mầu.
Mới cứu độ kẻ sầu người
thảm,
Mới dắt d́u thoát cạm bẫy giăng;
Nếu không giới luật chuẩn thằng,
Làm
sao đem Đạo hóa hoằng độ nhơn.
Đạo mới cứu giang sơn tổ
quốc,
Đạo là đường độc
nhứt Trời ban;
Khuyên ai sáng suốt mọi đàng,
Đừng
quên cái Đạo khó toan lập thành.
Tạm biệt chư hiền đệ hiền
muội, ban ân chung tất cả, thăng... |