11.-
ĐẠO LƯ CỦA NGƯỜI HÀNH ĐẠO
|
THÁNH
BỘ TỪ BI THÔNG THIÊN HỌC (Phú Nhuận Gia Định)
Tuất
thời Mùng 1 tháng 4 Đinh Mùi (9-5-1967)
____________
Thi:
THIỆN
duyên mới đặng yết Như-Lai,
TÀI
trí đua chen lập đức dày,
ĐỒNG
ấu lăo thành ôi mấy lúc,
TỬ
sanh kề cận có ai hay.
THIỆN-TÀI ĐỒNG-TỬ, Tiểu Thánh chào chư
Thiên mạng, chư liệt vị nội ngoại đàn
tiền.
Vâng lịnh báo đàn, chư liệt vị thành tâm
nghinh tiếp BỒ-TÁT giáng lâm. Tiểu Thánh chào
chung, xin xuất ngoại ứng hầu, thăng…
(Tiếp điển:)
Thi:
NAM
phương ai đă biết tu hành,
HẢI
khổ thành sầu chớ lấn tranh,
NGẠN
giác sẵn thuyền qua ngũ trược,
THƯỢNG
thừa có nẻo yết Tam thanh.
QUAN
tâm học hỏi t́m chơn lư,
ÂM
điệu thinh văn chí lập thành,
NHƯ
biết cội nguồn lên chín phẩm,
LAI
đàn chứng chiếu chí tâm thành.
NAM-HẢI NGẠN-THƯỢNG QUAN-ÂM NHƯ-LAI,
Bần Sĩ chào chư hiền sĩ hiền muội đàn
trung đẳng đẳng. Miễn lễ đồng an
tọa.
Hiền sĩ hiền muội! Đă nhiều phen
hiền sĩ hiền muội có ḷng ngưỡng mộ,
thành kỉnh đến Bần Sĩ. Hôm nay không phải v́
lẽ đó mà Bần Sĩ lâm đàn, mà chỉ v́ các
bậc nguyên căn đến trần gian trong Tam-Kỳ
Phổ-Độ để lănh sứ mạng rung chuông
gióng trống, thức tỉnh toàn linh sớm hồi đầu
hướng thiện, hầu lập lại cơi dinh hoàn cho
muôn dân đồng hưởng cơi đời Thánh-Đức
trong kỳ Thượng-Nguơn sắp đến, đúng
với luật tuần hoàn châu nhi phục thỉ.
Thật là đại phúc đại căn, hiền sĩ
hiền muội sớm giác ngộ, nên gặp Bần Sĩ
đến đây để gợi lại bao linh tánh
hầu phấn khởi trên đường thế Thiên hành
hóa.
Những nguyên căn đă đến thế gian,
đang chen lấn trong đám chúng sanh có cả hóa nhân,
ngạ quỉ, súc sanh. Tuy mỗi mỗi đều có
sứ mạng d́u dẫn chúng trở lại nguồn xưa,
nhưng đă và đang chen lẫn giữa chốn bụi
hồng, nên những nguyên căn ấy, có những người
th́ sớm thức tỉnh tu tâm luyện tánh được
trở về nhà Tiên cảnh Phật, cũng có
những nguyên căn quên cội quên nguồn, đă lăn
thân vào luân hồi lục đạo. Cũng có
những kẻ giác ngộ nhưng v́ danh vị, lợi
quyền, đỉnh chung phú quí, làm lu chơn tâm, mờ
chơn tánh, không t́m ra chơn lư. Cũng có những người
giác ngộ, nhưng v́ bị mọi dục vọng,
mọi hoàn cảnh vật dục sở tế, nên đă
lạc vào nẻo Bàng Môn Tả Đạo!
Chính v́ không hiểu được đâu là chánh,
đâu là tà, chi nên đă không t́m đâu là lối thoát,
măi lẩn quẩn loanh quanh như kiến ḅ miệng
chậu, trong bánh xe luân, không t́m ra chánh đạo,
hầu thẳng đường ngay lối mà về
hiệp với Đạo.
Đạo đă dưỡng dục quần sanh, mà
chính nhân loại không t́m ra lẽ Đạo.
Đạo ở đâu? Có phải ở Thiên-Đường
Cực-Lạc hay ở Tây-Phương Phật? hoặc
Đạo ở nơi non cao hang thẩm, biển rộng
rừng sâu, hay Đạo ở nơi Chùa, Thất, Thánh
Đường cùng Am tự?
Nhân loại v́ chú trọng vào tư tâm, vào
bản ngă, vào sắc tướng, vào h́nh thức do
nhục nhăn cùng trí phàm nhận xét nên không t́m ra lẽ
Đạo. Thật ra, Đạo vẫn ở trong
vạn loại, Đạo vẫn có khắp nơi, Đạo
vẫn lồng trong mọi sinh hoạt, mọi h́nh thái.
Bất cứ từ một quốc gia nào, một dân
tộc nào, một tôn giáo nào, hoặc một h́nh thức
nào, cũng đồng ở trong bổn nguyên Trời
Đất, tức là ĐẠO.
Ngày nào nhân loại t́m hiểu, nh́n nhận lẽ
Đạo, không c̣n phân chia nhơn ngă, không c̣n phân
biệt Đạo này, Tôn Giáo nọ, tất cả chúng
sanh, từ nhân loại đến thú cầm thảo
mộc cũng đều chung một bản thể,
mỗi một đơn vị cá nhơn, cá tính, cá
vật đều là một phần tử của đại
đoàn thể hay là của Đạo, chừng đó may
ra nhân loại mới thấy được yến sáng
Đạo lóe ra trong tâm thức mà t́m mối phăng
về cùng khối đại đoàn thể.
Thi:
Ta
muốn cho đời thoát khổ nguy,
Soi
đường đạo lư dạy tu tŕ,
Vượt
qua bể dục, tham, sân, ái,
Tránh
khỏi rừng t́nh, hỷ, nộ, si.
Sang
cơi Thượng-Nguơn triều Thánh-Đức,
Lên
bờ giác ngạn yết Từ Bi,
Khắp
trong vạn loại đều an hưởng,
Lập
định càn khôn buổi hạ kỳ.
Ngày nay, trước cảnh Tôn Giáo chia sắc, phân
phe, biệt môn, cách phái, tranh lấn lẫn nhau, chánh tà
dị biệt, nên đă gây ra biết bao cảnh tương
tàn tương sát. Do đó, động ḷng THƯỢNG-ĐẾ
đă cho các hàng Phật Tiên Thần Thánh xuống
trần để minh lư Đạo cho người t́m
hiểu Đạo để ổn định càn khôn.
Hiền sĩ nên ư thức t́m hiểu lời Bần
Sĩ dặn ḍ hôm nay để làm tṛn sứ mạng. Hễ
người biết việc đại nghĩa th́ không có
điều ǵ gọi là thi ân bố đức. Nhớ
câu kinh: “Phật ái chúng sanh như mẫu ái tử”.
Có khi nào cha mẹ hy sinh mọi hạnh phúc riêng ḿnh,
từ giờ ăn giấc ngủ, từ tấm áo
chiếc khăn cho con mà lại nói rằng đó là thi
ơn bố đức cho chúng đâu?
Làm với tư cách nhiên nhiên mặc mặc, làm theo
tiếng gọi của lương tri lương năng, làm
với ư niệm vô tư tâm, vô bản ngă, v́ thích
việc nhân nghĩa thiện đức mà làm, không v́
tiếng khen cùng tư lợi.
Cũng nhờ sớm giác ngộ nên hiền sĩ
hiền muội đă ban bố chia sớt những ǵ mà ḿnh
đă được Ơn Trên ban bố cho kẻ khác,
dầu lớn, dầu nhỏ, hoặc ít hoặc nhiều,
cộng với sự hoàn lại trội hơn số mà ḿnh
đă chia sớt do Ơn Trên cầm cân ân thưởng. Hăy
lưu ư điều đó để tâm trung được
phấn khởi, tinh thần được cởi mở mà
thực hành sứ mạng đạo sự.
Mỗi một sự kiện ǵ xảy ra, dầu trong
quá khứ, hiện tại hay vị lai, hăy lấy đó làm
bài học thực nghiệm quí giá, chớ đừng cho
đó là sự chẳng may. Đó là câu châm ngôn cho hàng
thức giả và sứ mạng.
Thi:
Bao
nhiêu cuộc thế cũng thường t́nh,
Chẳng
thú chi đừng mượn với xin,
Chí
cả trượng phu trời bể rộng,
Vẫy
vùng thực hiện bản tâm linh.
Thi:
Được
một nên lần bước thứ hai,
Liễu
bồ chen gót với râu mày,
Trau
tria đạo đức thêm xinh phận,
Chờ
đến thu sang hiệp nữ tài.
Thi:
Bao
nhiêu lời dạy đă thông qua,
Cho
biết vị lai nẻo chánh tà,
Kiên
chí thẳng đường đừng đổi tánh,
Mới
mong thoát khỏi lũ tinh ma.
Thi:
Ban
ơn chung cả khắp trong ngoài,
Tu
để hưởng nhờ buổi hậu lai,
Từ
giă muội hiền trong cảm mến,
Trên
đường đạo lư rán chung tay.
Thăng…
|