16.-
HAI CHỮ: GIÁC MÊ
Ngọc
Minh Đài (Sài G̣n)
Tuất
thời mùng 9 tháng 5 Bính Ngọ (27-6-1966)
Thi:
Đời
khổ nên đem đạo cứu đời,
Cứu
đời nhờ ở đức năm nơi,
Năm
nơi phối hợp về nguyên thỉ,
Nguyên
thỉ trọn ǵn thoát bể khơi.
Thành Hoàng Bổn Cảnh, Bổn Thần chào
chư Thiên mạng, chào liệt vị lưỡng phái.
Bổn Thần thừa lịnh ĐẠI TIÊN
đưa Hiển Thế Đạo Nhơn giáng
đàn. Chư liệt vị khá thành tâm tiếp điển,
xin lui gót ứng hầu.
(Tiếp điển:)
Thi:
HIỂN
linh nhờ giữ vẹn công phu,
THẾ
sự xem như cảnh ngục tù,
ĐẠO
đức hỡi ai ǵn chín chắn,
NHƠN
tâm khắc phục thoát diêm phù.
HIỂN THẾ ĐẠO NHƠN Phan Văn
Thanh chào chư Thiên mạng, chào liệt vị
đạo hữu lưỡng phái.
Giờ này, Tệ Huynh được may mắn
tiếp lịnh GIÁO TÔNG cùng LÊ ĐẠI TIÊN
giáng đàn để cùng huynh đệ luận đàm
về đạo đức. Tệ Huynh mời chư
Thiên mạng và tất cả đạo hữu trung
đàn đồng an tọa.
Chư Thiên mạng ôi! liệt vị đạo
hữu! Thế sự ngày nay chẳng những ngoài
đời lắm điều hỗn độn, điêu
linh, mà các giáo hội cũng lâm vào t́nh trạng
điên nguy không ít, nhưng phải làm sao? Nếu các
Đấng vô h́nh đem quyền pháp để xoay
sở cuộc đời, khiến loạn thành
trị, định an cơ Đạo, dẹp tà
mở chánh, là việc quá dễ dàng, chỉ một cái
phất tay th́ hoàn toàn ổn định. Nhưng không
thể được, v́ vạn linh sanh chúng là
những điểm linh quang của khối đại
linh quang, đức háo sanh vô cùng tận, v́ thế nên
phải chịu trong ṿng thiên luân chuyển hóa để
nh́n sự nhơn quả luân hồi.
Tệ Huynh cũng tự xét ḿnh, khi lúc sanh
tiền, cũng từng xót xa nóng tánh, phạm lỗi
nghĩ sai như chư Thiên mạng và liệt vị
đạo hữu đương thời, đă
nhiều tưởng tượng ước muốn
sao Thiêng Liêng không dùng phép mầu để diệt tà
khởi chánh, đem lại qui nguyên Đại Đạo
cho rở ràng Thiên chức, cho nhơn sanh tỉnh
ngộ, để làm chi mà phải rày đây mai đó,
gọi gọi kêu kêu, đến nỗi tà chánh khó phân,
đạo tâm xao lăng, có phải thế không?
Ôi! Nếu dễ dàng như vậy th́ Tam Giáo
Đạo đă cứu độ hết toàn linh
tự mấy ngàn năm qua, đâu có ngày nầy, người
tu không ǵn được chánh pháp, kẻ thế
đọa lạc tương tàn. Hiện giờ càng
ngày càng xa chánh pháp, nhơn sanh càng trụy lạc, có
phải Tam Giáo Thánh Nhơn không tận dụng đạo
pháp để cứu rỗi nhân loài đâu? Cho đến
ngày nay, Đấng CHÍ TÔN huyền huyền THƯỢNG
ĐẾ lại phải dùng điểm linh quang
chiếu rọi, chính TỪ PHỤ phải đến
phàm trần qui nguyên Tam giáo, mở rộng
huyền năng chánh pháp, mong cứu vớt lại các
nguyên nhân chơn tánh, đem trở về cùng
khối đại linh quang, hầu tái phục Thượng
Nguơn Thánh Đức, xóa bỏ, hủy diệt
những ǵ đă cực điểm tiến về con
đường tiêu diệt, như thời hiện
tại mà chư liệt vị đă thấy.
Tệ Huynh đến hôm nay để nhắc
lại một vấn đề mà tất cả người
tu hành trong các Đạo giáo hay các giới đều
luôn luôn thốt ra nơi cửa miệng, ấy
gọi là "Giác" và "Mê".
Đây Tệ Huynh cũng cố gắng đem
những công tŕnh học tập ra để cùng huynh
đệ một vài luận thuyết về người
tu, chớ Tệ Huynh cũng chưa phải tự hào
là Thánh Giáo. Chư Thiên mạng và liệt vị hăy
biết cho điều đó. Trước hết
Tệ Huynh xin nói chữ "Giác".
Giác, thường khi người Đạo
vẫn gọi là giác ngộ, bến giác, bờ giác,
mà Giác đây là "Biết". Giác cũng
một phương diện trong các phương
diện ở sự tỉnh ngộ của người
đời. Giác là biết, tri cũng biết, mà
thức cũng biết, nhưng chữ Giác
mới có thể đóng song song với chữ "Mê".
Biết của chữ Giác đây là thấy mà
biết. Khi đă thấy rồi th́ sẽ biết,
biết rồi sẽ định, định rồi
sẽ hành. Thế nên chữ Giác cùng Mê
đặt vào hai bến của biển đời.
Đây là sự thấy của chữ biết.
Hiện tại, trong quăng đời sống
của mọi người, kể từ lúc bước
chân qua khỏi ngưỡng cửa đời, là
bắt đầu tạo phước gây tội, th́
trong nhứt cử nhứt động của mỗi hành
vi sinh hoạt đều có lẫn lộn giác và mê
trong ấy.
Thấy tội lỗi bị h́nh phạt liền
biết, thấy sự tàn sát bất nhơn phải
chịu luân hồi quả báo liền biết,
thấy sự thất bại đau khổ liền
biết, thấy sự xấu xa bị nhục nhă
liền biết, thấy những ǵ phải trái nên hư
liền biết. Trong mọi cái biết ấy sẽ
đưa lư trí con người vào nơi tỉnh
ngộ. Khi tỉnh ngộ được và hoàn toàn
tỉnh ngộ, đó là đă sang qua bến giác,
đă nh́n thấy biển khổ sông mê.
Nếu sự tỉnh ngộ của con người
không chuẩn định, chỉ trong phút chốc hay v́
một sự quyến luyến rủ ren mọi
vật dục sở tế ở trong đời, bèn
trái ngược lại, là "Mê".
Mê bắt đầu che lấp lư trí con người,
đánh rơi khôn ngoan linh diệu, để hứng
chịu những ảo ảnh mơ huyền, theo gót
mị tà, ĺa bến giác vào trở lại bến mê.
Người tu hành lại cần phải t́m
hiểu giác và mê nhiều hơn hết, v́ người
tu hành tất nhiên đều có ở trong qui củ
chuẩn thằng quyền pháp của Đạo Giáo,
th́ cần phải giác hơn là mê.
Giác để tự cứu ḿnh và lập công cùng
THƯỢNG ĐẾ, hầu đem chánh pháp
gieo rải phổ độ mọi người.
Nếu người tu không hiểu chữ giác, không
sang bến giác hay bờ giác, th́ ôi thôi! kinh kệ ṃn
hơi cùng tắt tiếng chưa ĺa bể khổ
với sông mê.
Thi:
Suy
luận cho rành chữ giác mê,
Bến
nào là giác, bến nào mê,
Mê
t́m chơn lư, mê thành giác,
Giác
chuộng hăo huyền, giác hóa mê.
Giác
tánh thung dung sang bến giác,
Mê
tâm trầm lụy giữa ḍng mê,
Ai
ôi! trỗi gót t́m bờ giác,
Cho
khỏi luân hồi ở bến mê.
Chư Thiên mạng, chư liệt vị đạo
hữu! Trong cuộc đời hành đạo của
liệt vị hẳn là đă nhận định
chữ giác, mà giác của liệt vị đây là giác
ngộ. V́ người sẵn điểm linh chơn tánh,
dầu cho sanh ở cơi trần, biết bao nhiêu
cuộc vinh hoa phú quí, biết bao phù phiếm xa hoa, và
cũng biết bao nhiêu cơ bần khốn khó,
biết bao cảnh trạng thương tâm, nhân
ngoại cảnh mà nội trạng trở thành giác
ngộ. Có giác ngộ, ngày nay kẻ Tiên người
tục mới đặng gặp gỡ nhau trong trường
hợp đặc biệt này. Tệ Huynh nêu ra đây
để khuyên liệt vị một lời tâm
huyết là: Khi liệt vị đặt ḿnh vào Đạo,
tất nhiên tự ḿnh đă đủ năng lực
chế ngự, không sa tứ đổ, không mến
lợi danh. Sự chế ngự ấy đă
được phần chiến thắng ở nội
tâm mà phát được đạo tâm và đạo
đức, th́ Tệ Huynh nghĩ chư liệt vị
đạo hữu đâu c̣n tiếc ǵ những cái tư
hữu cá nhân, mà không hoàn thành sứ mạng trong cơ
cứu cánh kỳ ba này.
Hiện t́nh Đại Đạo không
phải sự chia rẽ phái chia hay phân ly huynh đệ
mà làm cho cơ Đạo không được
hoằng dương chánh pháp. Đó chỉ là một
quan trọng trong các cái quan trọng của Đại
Đạo. Cũng ví như hiện t́nh, Tôn Giáo phân
tranh, làm cho lu mờ chánh pháp, cũng là trong các quan
trọng mà điểm chính thức là Thiên chức
và nhơn tâm. Nếu Thiên chức đă đến
với các sứ giả, nhơn tâm đă hoài
vọng đến các sứ giả, mà các sứ
giả măi củng cố những ǵ của riêng ḿnh,
tất nhiên phải chịu hoàn toàn thất bại trước
một việc khảo đảo, dầu nhỏ hay
lớn..
Thi:
Dầu
cho thế sự lắm điêu linh,
Góp
sức phá tan giấc mộng huỳnh,
Mở
mắt nh́n xem trời đất rộng,
Huy
hoàng đạo pháp cứu nhân sinh.
Bài:
Nhân sinh trong buổi khốn nàn,
Vinh
sang cũng khổ, cơ hàn cũng nguy.
Lợi danh nghĩ có ra ǵ,
Đầu
gành bọt đóng, mấy khi vững bền.
Nh́n xem cảnh khổ bốn bên,
Tơi
bời gió đạn mưa tên năo nùng.
Cũng xương cũng thịt đồng
chung,
Kiếp
người như thế có cùng ta chăng?
V́ xưa khéo ở khéo ăn,
Khéo
tu khéo niệm, nay rằng được yên.
Nếu không sớm tạo cơ duyên,
Th́
trong kiếp nạn có riêng ai nào!
Tệ Huynh để một lời sau,
Khuyên
chung huynh đệ rán trau tâm thành.
Đấy là đường lối hóa sanh,
Cho
cơ Đạo được lập thành cứu
nguy.
Rán mà cách vật trí tri,
Làm
nên danh Đạo sử ghi muôn đời.
Canh khuya xin để mấy lời,
Tạ
ơn huynh đệ trước nơi điện
tiền.
Hẹn ngày gặp gỡ cơi Tiên,
Trong
khi hội ngộ hàn huyên tất t́nh.
Xin chào tạm dứt điển linh.
Tệ Huynh chào tất cả chư Thiên mạng,
chư hiền liệt vị đạo hữu lưỡng
phái, xin lui gót, thăng. |