7.-
HƯỜN CUNG ĐÀN
14
rạng Rằm tháng 4 năm Ất Tỵ (14-5-1965)
Thi:
Sự
thế dường như lửa cháy mày,
Người
đời sao chẳng sớm buông tay,
Phủi
cho sạch hết bao oan nghiệt,
Tạo
cảnh thanh b́nh ở hậu lai.
THỂ LIÊN TIÊN NỮ, Chị mừng các
em. Chị hộ giá ĐỨC TỪ-MẪU lâm
đàn. Các em thành tâm nghinh tiếp, Chị xuất
ngoại ứng hầu. Thăng.
(Tiếp điển:)
DIÊU-TR̀ KIM-MẪU, Mẹ mừng các con.
Thi:
VÔ
t́nh con vướng nghiệp trầm luân,
CỰC
khổ gian lao khó nỗi ngừng,
TỪ
chốn mê tân qua bến giác,
TÔN
thờ Đại Đạo mới an thân.
Hỡi các con ! Mẹ đến giờ nầy
để dạy các con những điều cần
thiết trong khi các con c̣n ở trong thế trận bao
vây của thời hỗn loạn. Mẹ miễn
lễ, các con an tọa đẳng đẳng.
Con ôi ! Mẹ rất thương các con đă
trải qua bao gian lao khổ cực, v́ Đạo v́
Thầy, mà kết quả chưa đem các con đến
một khả quan đáng ghi vào lịch sử. Các con
có thấy chăng? Có buồn chăng hỡi các con?
Mẹ đă dạy nhiều rồi, đă ghi trên
mặt giấy nhiều rồi. Nay Mẹ nhắc
lại những điểm ưu, khuyết hệ
trọng cần thiết cho sự tu niệm trong
hiện tại cũng như tương lai.
Con ôi ! Đời càng ngày càng hỗn loạn,
vạn vật thảy thảy điêu linh, nhờ
Đạo cứu nguy, nhưng cứu thế nào
hỡi các con?
Trải qua mấy thời kỳ khai Đạo,
lịch sử đă nêu biết bao nhiêu bậc siêu nhân
quán thế, hàng Phật tử Tiên gia? Các bậc
ấy cũng là người như các con, có khác chăng
là biết tạo được cái thế nhân tâm
duy nhứt, phục hồi một ḷng tin chơn chánh,
để lập thành một giáo hội mà người
đời măi măi ca tụng "THẾ TÔN".
Mẹ rất ngợi khen các con đă làm
được việc nghĩa nhân đạo đức
vừa rồi, nhưng chưa đem lại được
kết quả. Con ôi! Đời không có chi là toàn
hạnh phúc, th́ sự thành bại hưng vong ấy
lẽ thường, mà người hướng đạo
phải đủ can trường trong mọi cảnh
và đó cũng là bài học cho các con. Từ nay các
con:
Thi:
Nghe
lời Mẹ dạy buổi hôm nay,
Vững
một niềm tin thoát đọa đày,
Xóa
bỏ chi chi c̣n tánh tục,
Tinh
thần đạo đức mới hăng say.
Thi
bài:
Lời Từ Mẫu đêm chầy dạy
dỗ,
Hỡi các con lớn nhỏ nghe rành,
Vững ḷng giữ một chí thành,
Đắp
xây nền Đạo thanh danh ghi đề.
Hễ hướng đạo trọng về
đức độ,
Là đàn anh mọi chỗ dung ḥa,
V́ người chớ nệ thân ta,
V́
Thầy, v́ Đạo, có ta, có người.
Con tội lỗi đành đời con chịu,
Vết thương ḷng con hiểu Mẹ chăng?
Thế nên đồng đạo hữu bằng,
Thấy
người tội lỗi ḷng hằng thiết tha.
Cử chỉ ấy mới là bác ái,
Cảm t́nh kia đem lại thương yêu,
Dầu đời khốn đốn trăm
chiều,
Gió
lay mặc gió, không xiêu được rừng.
Tạm xác thân đành ưng chịu nhọc,
Giữ tinh thần sáng suốt tinh anh,
Sống trong hư ảo giựt giành,
Ḷng
con, con giữ chí thành ḷng con.
Đứa nặng gánh nước non cam khổ,
Đứa oằn vai phổ độ gian nguy,
Nghĩ càng ḷng Mẹ sầu bi,
Thương
con một lẽ, nhưng v́ chúng sanh.
Mẹ dặn ḍ thâm canh con nhớ,
Nhớ lời nầy muôn thuở đừng quên,
Thành công do ở chí bền,
Thận
chung truy diễn mới nên con à.
Lấy đạo đức dung ḥa đạo
đức,
Lấy t́nh thương làm mức yêu thương,
Tam-Kỳ Phổ-Độ chủ trương,
Đại
đồng nhân loại là phương cứu nàn.
Vậy giờ nay Mẹ lấy làm vui mà nhận
thấy các con được hoàn thành sứ mạng
trên đường hành Đạo. Mẹ ban ân lành
cho các con tam ban, Mẹ hồi Diêu Điện, thăng. |