|
...Nếu áp lực cơ diệt hóa tới cùng nhân loại chậm
hay mau sẽ có ba yếu tố, và ba cái yếu tố đó sẽ bài tiết
rất tỏ rõ ở trong cuộc sống của nhân loại hằng ngày, mà
nhân loại sẽ là nắm quyền tối hậu quyết định lấy cho chính
mình, chớ không phải quyền tối hậu quyết định ấy là do
nơi ma đạo.
YẾU TỐ THỨ NHỨT
Là nhân loại ngày nay đã xét thấy cuộc Thế-Chiến
Nguyên-Tử có lẽ sẽ đến với thế giới một sớm một
chiều, và xét thấy khắp nơi trên cõi Ta-Bà xiển dương Ðạo-Pháp,
Kinh điển lưu bá một cách khẩn trương và đủ trong Tam-Thừa
Cửu-Phẩm. Như vậy, tất cả căn trí thắng liệt phải khéo tư
duy, khéo hồi minh cảnh trí, ngộ sám hoàn lương cải tà quy
chánh, tu niệm cho được phù hợp với căn cơ mình, trước
lợi mình, sau lợi người, chăm học Kinh điển để dứt trừ
tập nghiệp, thường niệm Di-Ðà cầu phước huệ vinh thăng.
Ðược như vậy hết thảy thì cuộc Thế-Chiến Nguyên-Tử
sẽ tự tiêu hủy, đó là "Bất chiến tự nhiên thành",
ấy là cái phúc lạc thanh tịnh chính người phải tự lập.
YẾU TỐ THỨ HAI
Là toàn tất Chư Linh có nhẫn thọ hành trì Bổn-Nguyện
cứu cánh nhân loài, xả thân tu cầu hồi hướng công đức
lợi tha cho chúng sanh hay chăng là yếu tố thứ hai. Nếu các
chư Linh-Căn chẳng quyết tâm đem sức thiện căn của mình, phúc
đức của mình, công năng của mình mà hồi hướng gia trì phước
lực tăng tấn cho chúng sanh, thì chúng sanh dầu có ăn năn cũng
chưa thấm bổ với nghiệp lực tập thể giữa nhơn loài trong
thời Pháp mạt ngũ trược tăng tấn, khoa văn minh tấn hóa cực
tiến như hiện nay!
Lại xét cuộc họa diệt nơi cõi Ta-Bà trong thời đại
nói chung, bất cứ với hình trạng diệt hóa tập thể nào: thiên
tai, địa ách, thế chiến hoặc chiến tranh lẻ, hoặc trong quốc
độ nào, châu bộ nào thì số nạn vong tập thể đó tuy không
trọn hẳn được lành dữ thiện ác, thì số nạn nhân đó
phải có đủ căn đủ nghiệp, có thiện có ác, nhưng đại đa
số là những người thiếu tu niệm, ít phước đức. Những
xứ sở đó, quốc độ đó đã nhiều kiếp chẳng được chư
Bồ-Tát trụ xứ để hóa độ. Vì sao? Vì chẳng đó Ðức-tin
nơi Phật-pháp nên Thánh-linh chẳng đến. Tuy nhiên, vẫn phải
có kẻ lương thiện, có bực hiền nhân lẫn lộn với số rất
tối thiểu, thế nên chẳng đủ phước lực để che chở hiểm
họa chung phần! Vì thiếu diễm phúc nên chẳng được ÐẠI-ÐẠO
quảng truyền, Kinh pháp chẳng được lưu bá, chư vị Bồ-Tát
cùng các Thánh-Linh chẳng đến lưu trụ, cơ TẬN-ÐỘ chẳng
được phổ cập đúng thời để cứu cánh!
Nhưng vào vòng hiểm họa chúng sanh đồng phải thọ nạn
tập thể như vậy. Những kẻ nhiều tội ác thì tất phải thọ
quả ác. Người lương thiện thọ nạn như vậy tức là thọ
phước. Vì sao? Vì những kẻ tội ác hiểm độc nếu chết
là hiểm nạn, chết là khổ não, chết là thối hóa, chết là
mất mạng, mất lộc, mất lợi, mất thân, mất thể.
Người hiền lương, sống thường tu tạo phước đức,
chết là hủy khổ sanh lạc, chết là chuyển nữ sanh nam, bần
khổ sanh phú quý; nếu tướng mạo thô ác xấu tật lại chuyển
sanh tướng hảo, căn trí hạ liệt chuyển sanh nhà tôn quý,
được gần gủi thiện-nhân, học thông Ðạo-lý thành bực
đa văn.
Vậy lúc thọ hiểm nạn tuy đồng, chỉ dứt một tấc hơi
khổ lạc đều khác hẳn, tất chẳng có gì là oan cả.
YẾU TỐ THỨ BA
Nó sẽ hoàn toàn ảnh hưởng trong hiện tượng của hai
yếu tố trên mà dung nạp thành quả.
Thoảng như hết thảy nhân loại nói chung, tất cả người
Việt từ quốc độ Việt-Nam tị nạn chánh trị, mang danh nghĩa Ðại-Ðạo
lưu trú khắp thế giới nói riêng, trong số đó có đủ căn
đủ trí, đủ Tam-Giáo Ngũ-Chi, chư vị Bồ-Tát, Thánh- Linh, căn
cơ thắng liệt, thiện ác, hiền lương, hiểm hung, độc dữ, tu
niệm, thánh đức, hiền nhân chẳng thiếu, mà sứ mạng Tận-độ
là cái sứ mạng chánh của quốc độ Việt-Nam.
Ðược
một sứ mạng hy hữu như vậy dầu rằng một quốc độ tiểu
nhược nhưng hậu lai sẽ tràn đầy thắng phước, công đức
dân tộc ấy như nước biển chẳng lường! Một diễm phúc tối
cao được Bề-Trên chọn cuộc khai sáng cơ nghi ÐẠI-ÐẠO ngay
trong thời Pháp mạt. Gồm năm nhánh dựng thành cơ hữu
Tận-Ðộ, cứu cánh đúng thời, sánh như dựng lên một tòa
nhà bằng Pháp-Bảo giữa trung vị đường ngã năm. Ngôi nhà
kia chứa đầy Pháp vị, sắm đủ các món ăn nuôi dưỡng
tinh thần, đủ các loại thuốc cứu nguy bịnh ngặt.
Còn số kiếp nhơn loài ngày nay sánh như những khách bộ
hành đang lở bước hành trình gặp lúc hoàng hôn giữa rừng
thiêng núi hiểm, không tìm ra lối thoát, thành ấp lưu trụ hãy
còn xa..., họa diệt thế cùng tập nghiệp chúng sanh như rấp
nhập cảnh hoàng hôn bán lộ! Thì tòa nhà Pháp-Bảo kia là nơi
tá túc mà lánh họa hiểm cùng. Sống nơi tòa nhà Pháp-Bảo
kia đã sẵn đủ phương tiện, chẳng đói khát, không sợ hãi,
chẳng còn thành vách ngăn che giữa màu sắc, giữa phái tông,
mà chỉ dung thông sự Bình-Ðẳng, nối kết tình cốt nhục
tương quan, thương yêu lẫn nhau, đùm bọc lẫn nhau, dùng Ðạo-Pháp
mà làm món ăn nuôi dưỡng tinh thần cho được khôn lớn,
được lành mạnh. Dụng THIÊN-NHÃN làm ánh sáng mặt
trời, sự soi sáng tâm hồn ngõ tìm nguồn thiện phước mà
phục thỉ hồi chơn...
...Dầu cho muôn Kinh ngàn điển, Tam-Giáo, Ngũ-Chi, triết
môn, huyền học, rốt ráo cũng trở về một nguồn Ðạo vô
thượng đệ nhứt nghĩa là chỗ tối hậu pháp yếu.
Còn cơ ÐẠI-ÐẠO khai minh, NHÃN mục thần dương
là lý, biểu tượng ÐỨC NGỌC-HOÀNG THƯỢNG-ÐẾ, sự
soi sáng là lằn thượng diệu điển quang. Dầu Ngài chẳng thọ
thân vì thời Pháp mạt, sự giáo Ðạo chỉ dùng lối vô hình
phối trí cùng hữu vi để hóa Ðạo. Ngoài ra, những nền tảng
giáo pháp kinh tạng, Nho, Lão, Thích, giới luật, điều qui, văn
ngôn, luận ngữ, luân lý giáo điều tất đều đầy dẫy, thừa
sức thông dùng cho tất hàng hữu học, trừ khi lòng người
chẳng mộ ưa cầu học thì rất khó nghĩ bàn.
Tuy nhiên, Ðạo khai dùng thuyết Tận-Ðộ, tức phải
tùy thuộc căn cơ chúng sanh, bổ túc Kinh điển được phù hợp
căn trí, phù hợp bối cảnh, tương ứng nguyện vọng, điều
thuận sự ngăn chia, hòa nhu thời ác chiến, như dùng những
giọt mưa bằng nước Ma-Ha tưới ngọn lửa phiền não đã bừng
cháy khắp cõi đại địa, ấy gọi là phương châm cứu cánh
tận độ.
Ngoài còn diệu lực gia trì vô năng thắng nơi Bề-Trên
đại-bi, đại-từ nhiếp niệm. Hằng hà chư Ðại-Bồ-Tát, ức
vạn chư Thiên bủa tràn thắng phước tăng tấn sức thiện căn,
giúp chư thiện chúng hành trì Ðạo-Pháp được kiên nhẫn,
thâu nhiếp các thiện nguyện lợi tha, giảm hoặc chướng, tăng
phước lực, làm cho cõi đại địa mây chướng mòn tan, ánh
quang đãng thượng diệu mặt Nhựt rọi vào, muôn loài vạn
vật được nhờ hơi ấm thiên nhiên cùng ánh sáng vô nhị ấy
mà hưởng được phúc lạc thanh tịnh.
Vậy toàn cõi thế nhân hãy lưu tâm định ý phục
nguyện hoàn lương, gieo giống thiện căn, tài bồi ruộng phước,
tự giác tự tu mà độ mình cứu người hầu được khỏi
phụ lòng Trời Phật, và để cho biển phước thế nhân luôn
được chứa đầy nước mát mùi thơm, đời đời chẳng bị
khô cạn. Ðó là kết ba yếu tố đem lại thành quả vậy...
QUAN-THẾ-ÂM
BỒ-TÁT
|
|