TỲ KHƯU BẢO THIÊN
(Trích
trong Kinh Hiền Ngu,
phẩm thứ mười một)
CHÍNH tôi (A Nan) được
nghe: Một thời đức Phật ở nước Xá Vệ tại vườn cây của ông Cấp Cô Độc và
Thái Tử Kỳ Đà. Ở thành này có ông Trưởng giả, bà vợ sinh được cậu con
trai mặt mũi đầy đặn xinh đẹp, giữa lúc sinh, trên trời tự nhiên châu
bảo rơi xuống như mưa: Vàng, bạc, ngọc lưu ly, ngọc xa cừ, ngọc mă năo,
ngọc san hô, ngọc hổ phách; nơi vườn, ngoài sân, đầy dẫy.
Dân làng hàng xóm xúm
đến xem và lượm châu bảo giùm. Họ lại ca tụng ông bà có nhiều phúc đức,
và người con quư, nên trời ban thưởng những châu bảo này ư.
Trưởng gia vui mừng
vừa được quư tử, lại được châu bảo, tự nghĩ: "Việc này từ cổ đến kim
chưa từng thấy." Ông hồ nghi không biết tốt hay xấu, nên sai người đi
t́m thầy tướng đến xem hung cát thế nào.
Thầy tướng tới nhà,
ông nói:
- Thưa ngài, nhà tôi
mới sinh được một mụn con trai, lại thấy có châu bảo rơi xuống nhiều,
không biết hay dở thế nào, xin ngài xem giùm và coi tướng cháu có thể
nuôi được nên người không?
Thầy tướng nói: - Dạ!
Ngài ẵm cháu ra đây!
Bà Trưởng giả nghe
thầy nói vội bế con ra. Thầy ngắm nghía hồi lâu rồi nói:
- Thưa Trưởng giả,
cháu có nhiều tướng quư: Đầu tṛn, mũi thẳng, tai dầy và trán vuông, mặt
dầy, bàn chân bàn tay đầy, sau này có thể làm ích cho gia đ́nh, xă hội.
Nếu xuất gia sẽ được chứng quả giải thoát, ông bà cứ yên trí nuôi cháu
cho cẩn thận, không c̣n nghi ngờ ǵ nữa.
Nghe tướng sư nói ông
rất lấy làm hoan hỷ và nói :
- Xin phiền thầy đặt
tên cho cháu.
Tướng sư nói: - Theo
điềm có châu bảo rơi xuống, đặt tên cho cháu là Lặc Na Đề Bà (Tàu dịch
là Bảo Thiên).
Nói rồi tướng sư đứng
lên cáo lui ra về, ông Trưởng giả thận trọng cám ơn và tạ lễ.
Quả như lời tướng sư
nói, Bảo Thiên khi lớn tuổi học hành, thông minh tài năng lỗi lạc, nhưng
rất ham đạo đức và có trí suy tầm đạo giáo. Một hôm cậu sang chơi nhà
thân quen tỉnh khác, họ đưa cậu đến yết kiến Phật, tới nơi mọi người đều
nhiễu Phật ba ṿng, cậu cũng theo như họ lễ và nhiễu, rồi lui ngồi một
bên, nh́n thấy Phật oai đức phi thường khắp trời đất không ai sánh kịp,
sinh ḷng mến mộ, phát ư xả tục nhập đạo nối chí như Phật.
Tới đây đức Phật thăng
ṭa thuyết pháp cho đại chúng nghe nói về mười hai nhân duyên, chúng
sinh bị luân chuyển trong sáu đạo, xong cuộc thuyết pháp mọi người tạ lễ
lui ra.
Bảo Thiên được nghe
lời vàng ngọc của Phật giáo hoá, lấy làm sung sướng định tâm lần này
quyết xuất gia tu đạo.
Khi về tớí nhà cậu quỳ
xuống thưa cha mẹ rằng:
- Kính lạy song thân!
Được làm người là khó, được gặp Phật tại thế lại khó hơn. Hôm qua con
được yết kiến Thế Tôn, lại được nghe chánh pháp con nhận thấy ngoài đạo
Phật ra không c̣n đạo nào có thể giải thoát cho con người, vậy kính xin
song thân cho con xuất gia học đạo.
Ông bà thấy cậu hướng
việc tu hành, vui vẻ nói:
- Cha mẹ sinh người
chứ không sinh được tánh, ư con muốn xuất gia th́ cha mẹ cũng vui ḷng.
Được sự đồng ư của cha
mẹ rồi lễ tạ ra đi, tới nơi cúi đầu lễ Phật thưa rằng:
- Kính lạy đức Thế
Tôn, chúng con từ vô thủy kiếp, bị nổi ch́m trong biển sinh tử, không
người cứu vớt, Ngài như một chiếc thuyền từ cứu người giải thoát, hôm
nay con tới đây một ḷng thành kính cầu xuất gia học đạo, để lên nơi
giác ngạn, cúi xin Ngài từ bi tiếp hóa.
Phật nói: - Thiện tai
Tỳ Khưu.
Nói dứt lời, tóc trên
đầu Bảo Thiên rụng hết, áo trên ḿnh biến thành áo cà sa, từ đó theo
Phật tu hành, vốn có trí óc thông minh sẵn, nên không bao lâu đă chứng
được quả A La Hán, cắt đứt đường sinh tử, không phải thụ sinh trong ba
cơi.
Nhân buổi thư nhàn vấn
đạo, tôi (A Nan) muốn biết rơ câu chuyện này nên bạch Phật rằng:
- Kính lạy đức Thế
Tôn! Không hay Tỳ Khưu Bảo Thiên đời trước làm phước ǵ mà lúc sơ sinh
lại có châu bảo trên trời rơi xuống, và những món ăn dùng tự nhiên biến
hiện tùy theo ư muốn, xin Ngài nói cho chúng con được rơ.
Phật dạy rằng: - A
Nan! Đời quá khứ cách đây đă lâu lắm có đức Phật ra đời hiệu là Tỳ Bà
Thi tế độ cho quần sinh được giải thoát rất nhiều không tính xuể. Một
hôm các vị Tăng đi vào các thôn xóm khất thực, người dân chen nhau mang
các món ăn ra cúng dàng. Lúc ấy có một người nghèo,
phát sinh ḷng hoan hỷ! Muốn cầu
phước cúng dàng, nhưng không có tiền của, cùng bất đắc dĩ, lấy một nắm
đá tṛn như hạt châu với một ḷng thành kính thiết tha, tung nắm đá ấy
lên các vị Tăng và khấn nguyện rằng: - Nguyện cho con đời đời phú quư
trường thọ và được Đạo giải thoát như các ngài.
A Nan ông nên biết!
Người nghèo cúng đá thuở đó, chính nay là Tỳ khưu Bảo Thiên, cũng do đời
quá khứ có ḷng kính tin ngôi Tam bảo, đem đá cúng chư Tăng cho nên từ
đó tới nay trải qua chín mươi mốt kiếp, được hưởng vô lượng phước báu,
sinh về xứ nào, cũng an hưởng tự nhiên, cũng bởi duyên ấy nay được gặp
Ta và đắc đạo quả.
Bấy giờ tất cả mọi
người trong đại hội, nghe Phật nói xong ai nấy đều phát tâm cung kính sự
cúng dàng, rồi có người đắc sơ quả, cho đến tứ quả, cũng có người được
ngôi bất thoái, vui mừng tạ lễ mà lui.
---o0o---
(Người gởi: Thiên
Kim) |