16.- THẦY
MUỐN CỨU RỖI CÁC CON
CƠ
QUAN PHỔ THÔNG GIÁO LƯ, Tuất thời, Rằm tháng Giêng
Nhâm-Tư (29-2-1972)
*
* *
NGỌC-HOÀNG THƯỢNG-ĐẾ Kim Viết CAO-ĐÀI
Giáo Đạo Nam Phương, Thầy các con! Thầy
mừng các con!
Thiên-Quan Tứ Phước, Thầy đến
trần gian để ban ơn lành cho các con, đă dày công-quả
công-tŕnh trong Tam-Kỳ Phổ-Độ, và Thầy cũng
gởi gấm ơn lành cho tất cả các con cái của
Thầy, nhờ nơi các con được chầu
Thầy hôm nay chuyển hóa.
Hỡi các con, trong t́nh Tạo-Hóa, đức hiếu
sinh, Thầy nh́n vạn vật với một sự thương
yêu chan rưới. Mặc dầu cảnh trần gian có
biến đổi muôn h́nh vạn trạng, có sanh
nhiều tội nghiệp đa đoan, có tạo nhiều
phong ba băo tố, nhưng ḷng trời vẫn che, đất
trời vẫn chở. Hăy sanh hóa và sanh hóa. Sanh hóa trong lượng
Từ-Phụ thiên nhiên để tạo lập một
dinh hoàn Thượng-Nguơn Thánh-Đức.
Ngày khai Đạo, Thầy đóng một vai tṛ
một người cha đối với các con trên
đường t́nh thế sự. Phải! phải! Luôn luôn
Thầy vẫn xem các con là thế ấy. Thầy đă
hạ ḿnh rời khỏi Linh-Tiêu-Điện giáng
xuống cơi đời ô trược để phát ra
những âm thanh mà tự cổ cập kim chưa hề
được nghe được thấy.
Thầy những mong ở một cơi trong sạch
nhứt nơi trần gian, Thầy chứng vào cơi đó,
Thầy ngự vào đó để cứu rỗi con cái
của Thầy trong thời kỳ mạt kiếp.
Các con ôi! Cái cơi tịnh khiết đó ở đâu
hỡi các con? Các con thử t́m để bạch lên
Thầy nghe thử nào.
Cái cơi tịnh khiết mà Thầy muốn ngự
ở đó các con có để cho Thầy đến
với các con không? Hẳn là có rồi! trong mỗi đứa.
Nhưng Thầy không đến được với các
con là v́ thiếu sự tịnh khiết trong cơi đó.
Ḱa con bụi hồng mù mịt! Cái cảnh ô trược
trần gian đă làm cho các con mờ mệt không ít, làm
cho các con mất quyền sở hữu quá nhiều.
Thầy v́ sợ các con mất luôn cả bổn linh chân tánh
nên mới đến trần gian để cứu rỗi
các con. Ô trược đành rằng ô trược, nhưng
có thể rủ sạch ở lớp bên ngoài, Thầy
chỉ ngại e những cái ô trược đă sanh sôi
ở trong ḷng các con th́ khó giặt giũ.
Các con ôi! Trải bao nhiêu năm rồi, trước
cảnh đời ly loạn, những sứ giả ḥa b́nh
mà Thầy cho đến thế gian để thực
hiện Đạo cứu đời trong Tam-Kỳ Phổ-Độ,
lại mảng tranh nhau triển thi thuật pháp, làm bê
trễ công cuộc cứu thế của Thầy, cho nên nhân
loại ngày nay mới đến đổi điêu linh
thống khổ.
Thầy bỏ sao đành, phải chuyển từ giai
đoạn. Ôi! Thiên cơ, Thiên cơ là huyền
nhiệm, cứu cánh từ tương đối trở
về tuyệt đối. Những đứa con hiểu
Đạo mới dốc tâm học hỏi lời Thầy
để kề vai gánh đạo trên quăng đường
hạ nguơn chuyển kiếp. Công trạng của các
con Thầy phải khen, phải thưởng, cũng như
Thiên điều luật pháp trước nhơn sanh,
Thầy cũng không thể chở che cho những đứa
nghịch sư phản đạo.
Công việc khó khăn nhứt trong giai đoạn
Phổ-Thông Giáo-Lư, các con là một nhơn sanh, Thầy mượn
bộ óc thiên lương của các con để ráp thành
guồng máy trong giai đoạn này. Sự hy sinh sẽ nói
lên giá trị của một người Thiên chức trong
bổn phận vi nhân. Đó là con đă biết thương
Thầy và kính trọng Thầy rồi đó...
|