GIÁC THẾ
Người mê muội khác chi quá chén
Chạy lăng xăng chẳng vẹn đàng nào
Rượu hôn tâm miệng đă nếm vào
Mùi cay đắng chịu sao cho nổi
Vậy khá bỏ kẻo sa nhằm tội
Tua ăn năn tự hối lỗi lầm
Giảm khẩu căn, xét gẫm lương tâm
Lánh hôn muội triêm đầm trên thế
Làm bại hoại phách hồn trầm trệ
Tháp Linh sơn chậm trễ khó lên
Cội Bồ đề vun bén cho bền
Đường u ám chẳng nên phóng tánh
Mau hối ngộ kềm ḷng vững mạnh
Đến Niết bàn nhập thánh siêu phàm
Tầm hoa tiêu chỉ nẻo vô vàm
Nơi giác ngạn mới kham trổi gót
Tại chốn ấy hào quang muôn giọt
Ánh sáng trưng chẳng lọt bụi dơ
Cơi thiên cung Tiên Phật đợi chờ
T́nh lân mẫn ước mơ cứu hộ
Rước lương thiện đem về Tịnh độ
Mở từ bi cứu khổ giúp đời
Nếu linh hồn muốn đặng thảnh thơi
Theo đàng chánh thoát nơi biển tục
Rán dằn chế thất t́nh lục dục
Đó là miền địa ngục trầm luân
Xui khiến ḷng ham hố vô chừng
Thêm xác thịt che dừng tai mắt
Linh hồn bị buộc ràng rất chặt
Mang nặng nề thắt ngặt khó từ
Vật trên đời có tướng phải hư
Đâu giữ đặng chắc khư c̣n măi
Lời Tiên Phật: hữu h́nh tắc hoại
Lo làm lành hóa giải tội căn
Lúc lâm chung hồn phách siêu thăng
Nương phướn báu giác đăng cơi thọ
Đến bực ấy lỗ tai nghe rơ
Mắt sáng trong xem rơ dường gương
Khá hằng ngày tu luyện cho thường
Th́ thấy rơ Tiên phương Phật pháp
Cây cối đặng tược chồi rậm rạp
Nhờ dày công trái giáp nhiều bông
Vật xảo tinh th́ phải kém công
Nên quan tước khá mong tập học
Muốn gặt hái đặng nhiều lúa thóc
Lo cày bừa khó nhọc cho siêng
Người ḷng thành vào đạo Phật Tiên
Th́ bền chí tinh chuyên tu luyện
Nếu dục tốc có đâu nên chuyện
Uổng công phu sai siển giữa đường
Cạn xét suy, thức tánh lo lường
Càng ngày đặng thêm tường nguồn cội.
Tề Thiên Đại Thánh
|