Cơ Ðạo chuyển Pháp linh ứng
hóa,
Ðộ quần sanh tất cả an nhàn,
Ðời còn tai biến thảm than,
Người
người ưa chuộng theo đàng hư danh.
Bỏ Ðạo-Ðức tu-hành luyện
tập,
Toan lẫn nhau bẫy rập hại
đời,
Ðộng lòng ngôi cả Chúa-Trời,
Thương
đoàn con dại cãi lời nhũ khuyên.
Phế Ngọc-Kinh giáng miền trần
thế,
Ðem Ðạo mầu phổ tế chúng-sanh,
Dạy cho thấu đáo cội nhành,
Phục
hưng Tam-Giáo ban hành lý công.
Nho, Thích, Ðạo Tam-Tông chưởng
Ðạo,
Ðoạt Thiên-cơ lập giáo trần
ai,
Dùng phương cơ nhiệm hoằng
khai,
Lâu
năm tâm-pháp đổi thay thất truyền.
Pháp Như Lai, cửa Thiền chế
cãi,
Dùng hữu hình cho sái Phật-Tông,
Thinh âm sắc tướng tràn đồng,
Làm
cho xa mất chữ Không đâu
rồi!
Ðạo Tiên-Giáo phục hồi tánh
mạng,
Chế ngũ hành tỏ rạng tam
nguơn,
Tâm thanh tịnh, luyện linh đơn,
Lưu
hành Thiên-lý phục huờn nhơn-tâm.
Ðạo thâm viễn người tầm
chẳng thấu,
Nên càng ngày ẩn giấu nơi
trong,
Về sau hậu học bất thông,
Ðem
ra họa vẽ cua còng lôi thôi.
Nền Khổng-Giáo buông trôi
ngàn dậm,
Chúng hậu-nho chác lắm điều
hư,
Ôm gìn hạ học khư khư,
Chuộng
phần thi cử lợi tư cho mình.
Nên Tam-Giáo phát minh một lúc,
Truyền tinh thần un đúc quốc
dân,
Ðời sau ưa thích chuyện gần,
Lưu
thông sấp xuống lần lần thất danh.
Nay CHÍ-TÔN
lập thành Ðại-Ðạo,
Hiệu CAO-ÐÀI
phục đáo linh-căn,
Trời hôm nhờ ngọn huệ đăng,
Dắt
dìu sanh chúng tầm phăng mối giềng.
Nhưng Ðại-Ðạo
tách riêng nhiều phái,
Ðể tùy nhơn không phải thất
truyền,
Ðạo chia tiền hậu nhị thiên,
Về
khoa Siêu-Thoát, tâm-truyền
cơ quan.
Lánh tục thế tầm đàng Ðạo-Ðức,
Xa tình đời hiệp nhứt bổn
nguyên,
Ngày đêm luyện Ðạo, tham
thiền,
Là
Cơ Xuất-Thế Tiên-Thiên
phục hồi.
Cơ
Nhập-Thế trau giồi hạnh đức,
Giữ Tam Cang, tâm nhứt, ngũ
thường,
Thuận tùng luật chánh làm
đường,
Công
truyền giáo hóa là phương giúp đời.