ĐỆ
THỨ BA: TÁI TẠO và TÁI DIỆT
(- Kính bạch Phật! Đại
họa diệt vong từ cuối đời Thượng
Cổ nghe phải kinh hồn và xót thương vô cùng
cực! Hữu phước lắm thay buổi đời
Hạ Nguơn nầy được diễm phúc,
cửa Đạo khai minh, may duyên gặp Phật,
được nghe qua Đạo tích tiền sử chưa
bao giờ được nghe, giờ nay con kính lạy
tạ ơn Phật đă nhọc v́ con giảng độ
rất nhiều. Kính bạch Phật, kể từ khai
Thiên dựng Địa khai sanh loài người đến
khi bị hủy diệt tất cả là bao nhiêu năm?)
- Tất cả cộng chắc là tám muôn bốn
ngàn năm.
(-
Kính bạch Phật! Thời
gian lập đời hết bao lâu mới thành
lại được?)
- Nguơn Trung tái tạo cực kỳ mau chóng,
chỉ trong ṿng 2000 năm sau th́ nhiều nơi đă
được lập quốc. Cơ tấn hóa cũng
vẫn đi nhanh theo thời gian, sự tái tạo
nhanh chóng hơn nguơn đầu vô lượng
kiếp.
(-
Kính bạch Phật, sang qua thời Trung Cổ sự
tấn hóa mau như vậy, nhưng đến khi sau
đời ác có làm cho Đạo Pháp bị bế
tắc hay không mà lại cũng lâm trận
Hồng-Thủy hủy diệt vào đời ông Thánh
Nô-Ê, Đạo sử ngày nay vẫn có?)
- Bạch Diệu Hoa! Ta không thể giảng
hết những điều tội ác của chúng sanh!
Trước Ta giảng cảnh hủy diệt đời
Thượng Cổ cũng chỉ sơ lược
đó thôi! Đời Trung Cổ về sau sự
tấn hóa càng văn minh hơn, tội ác lại
thậm đa hơn, nhưng hữu phước thay
đời Trung Cổ Đạo Pháp vẫn được
duy tŕ ở trong đại thế chúng thuộc bán
cầu phương Đông và Đông Nam, nhiều cơi
nước thủy hồng không hại tới, Đạo
Pháp vẫn được phồn thịnh, dân sanh c̣n
hiền lành, lại số dân thiểu số chưa
được mở mang hăy c̣n tồn tại. Phương
Tây v́ vật chất mất hẳn tinh thần. Đạo
sử tích Thánh Nô-Ê đă mấy ngàn năm lưu
truyền. Các cơi nước cực tiến, cực ác
dữ, cực văn minh không tin có Trời, Phật,
chỉ sống với tài sức và vật chất.
Đấng Chí-Tôn truyền dạy chẳng tin nghe,
hủy bỏ đức tin, nhạo chê Trời
Phật!
Khi đó Ơn Trên chọn lại một người
c̣n đủ đức tin cho sống để làm thành
Đạo Sử, hầu tương lai sẽ lấy
đó mà dành dụm đức tin cho các thế
hệ sau nầy!
(-
Kính bạch Phật, vào thời nhiệm thứ hai,
lời Phật giảng rằng ở trên thế gian hăy
c̣n duy tŕ Đạo Pháp dầu ở phương
Đông, nhưng sao Đấng Chí-Tôn và Chư
Phật không rộng ơn bày phương chước
cứu độ phương Tây, lại để gây
t́nh trạng kinh hoàng đến với chúng sanh
một lần nữa cũng rất nặng nề tiêu
diệt gần hết chúng sanh?)
- Bạch Diệu Hoa! Thiện Nữ Nhân tâm tánh
thiệt lành, hăy nghe Ta giảng tiếp, ngươi và
tất đại thế chúng sẽ rơ. TẠO HÓA có
thuở nào không đức háo sanh, nỡ ḷng háo sát?
Tánh Phật có thuở nào không quảng đại
từ bi rộng ơn tế độ? Sở v́ chúng-sanh
không mộ đức Phật, ân Trời, nơi tâm tánh
chúng chẳng mộ Đạo vô thượng sâu
mầu, đức tin chẳng có, nơi tánh không
ưa, nơi tâm không niệm tưởng; lời nói
năng hủy báng tục tĩu lỗi lầm, ghét chê
Đạo-pháp, tiêu diệt các sở thích cầu
mộ; tâm không Đạo hằng mê thích vật
chất, chủ ư duy vật, tánh quấy chẳng
hồi minh; nghiệp quả gieo trồng mười
phần ác dữ lại muốn tăng, không muốn
giảm; đời cực tiến, người
cực ác, đời cực thịnh, vật-chất
cực phát minh, nhơn loại càng cực mê lầm
rời xa Đạo pháp, nhiễm tục càng lúc
lại đắm nhiễm mê man như giấc ngủ
say!
PHẬT đă biết bao nhiêu kiếp chịu
sanh tử, vào đời v́ xót mê nhân chỉ
đường chánh giác, muốn diệt khổ cho chúng-sanh,
dùng Đạo vô thượng sâu mầu, dùng mọi
phương chước hóa độ chúng-sanh
đưa lên bờ Giác. Nhân v́ cơi trược
trần thường say mê mùi tục lụy, càng thâm
nghiệp quả, càng giục tánh mê lầm, sa vào bàng
môn, lầm đường sắc tục, nhiễm mê
vật-chất, chẳng ham mộ việc tu hành,
tửu nhục, tà dâm, tham lam, giận dữ, mê
muội, bất năng tri, ngạo mạn tự tôn không
cầu t́m Phật-pháp, chẳng hiếu thuận ḷng
Trời, bất tùng lời Thánh-nhân Tam Giáo, làm cho phước
văng, họa lai, TRỜI, PHẬT dầu xót thương
không thể ẩm bồng! Vậy Thiện Nữ Nhân
không c̣n chi thắc mắc?
Nhơn thời mạt hậu tam nguơn chính là
thời kỳ đại hạnh đại phước.
THẦY v́ cực xót họa diệt chúng-sanh, ban
hồng ân đại xá, khai minh ĐẠI-ĐẠO
tận độ. PHẬT v́ rộng thương đại
thế chúng, xót cảnh mê nhân, hoằng thâm đại
thệ nguyện đến trần giác tánh chúng-sanh,
chẳng những ở hiện tại mà đă từ
vô lượng kiếp mấy ngàn năm quá khứ trước,
cốt duy tŕ Đạo-pháp trong nhân chủng không
để tâm tánh chúng nhạt phai. Đấng CHÍ-TÔN
phải thâu hệ nguơn niên, chiết linh quang
xuống cơi hồng trần mở khai Đạo báu.
Đă mấy lần Đạo khai, Đạo
bế, bao nhiêu kiếp Phật lộn xuống
trần cốt v́ buổi Hạ Nguơn đó.
Hiện tại có hai yếu tố quan trọng hơn
hết là:
1) Thứ nhứt: Tất cả LINH-CĂN có
nhứt tâm thi hành đúng với đại thệ
nguyện hay không???
2) Thứ hai: Đại thế chúng có chấp hành
nguyên lư ĐẠI-ĐẠO, ḥa dung Đạo
thể, hướng về mục chánh TAM GIÁO QUI
NGUYÊN, phục hưng nền Đạo-pháp,
thể hiện một chữ “H̉A” cốt
dựng lại một nền tảng Nhân Hiền
Đức Thánh, do đó sẽ lần bước
đến cuộc thái b́nh, họa tiêu diệt
nhờ nơi đó mới được dung giảm
lần hồi tới tan biến hết.
Đó là hai yếu tố mà nay phải đặt
vào căn bản chính.
Nếu lư Đạo lớn thứ nhứt,
ở thời nhiệm thứ ba, hoằng hóa được
thành, ḷng người kịp hồi minh giác tánh, ba
nền Chánh-Giáo hóa đại phục hưng
được th́ nơi cơi Trung-Giái khí tiết âm dương
sẽ được giao cảm điều ḥa, v́
đó sẽ sanh trưởng biết bao nhiêu Nhân
Hiền Đức Thánh, mưa thuận gió ḥa, phước
đến họa đi, không cầu phước, phước
vẫn t́m người mà đến, không cần tránh
họa, họa tự xa lánh khỏi người,
lời Ta không sai dối đó!
(- Kính bạch Phật! Ơn
Phật đại từ bi giảng thông yếu lư
Đạo vô thượng sâu mầu, nhưng tánh ngu
khờ con nay c̣n vài thắc mắc chưa được
đạt lư. Bạch Phật! Hiện con cảm
thấy lư Đạo ngày nay mở mang rất khó
biết mấy hơn trước, nhứt là những
nước ở phương Tây, màu da tiếng nói khác,
người dân Việt-Nam tị nạn trôi dạt
tới đây, việc sanh sống hằng ngày c̣n
nhiều nỗi khó khăn thay, chính những người
cùng chủng tộc với nhau, cùng một Đạo
với nhau c̣n ư chia rẽ, đúng, sai, cao, thấp,
huống chi khác Đạo, khác ṇi giống, phương
chi hóa độ đại thế chúng đặng thành?
Quan điểm thứ hai là về phần đức
tin. Chính trong Đạo Thầy c̣n phân vân nhiều lư
lẽ, huống chi khác Đạo, khác giống ṇi!
TRỜI PHẬT th́ vô h́nh vô tướng, Kinh Pháp
Giáo Lư mỗi mỗi đều qua Cơ-Bút, hễ Cơ-Bút
th́ phải trải qua trung gian một phàm nhân, dầu
cho Lư Đạo sâu mầu thế nào, huyền
diệu như thế nào, nhưng đức tin
của người mới là chỗ quan trọng.
Thứ ba là sự ḥa
hiệp. Từ chỗ không có đức tin sẽ
đi tới chỗ bất ḥa. Theo lời Phật
đă giảng từ thuở cuối Trung-Nguơn cũng
v́ ḷng người cực tiến, cực khôn
xảo, mất hết đức tin thế nên lại
cũng bị hủy diệt, th́ nay lại thế nào?
Phương chi cho chúng-sanh có được tâm tánh tưởng
mộ? Phương chi truyền bá Cơ Tận-Độ
nầy được thông suốt vào đại
thế chúng?)
- Bạch Diệu Hoa! Thiện Nữ vừa
thốt lời chánh lư! Ta sẽ giảng nói tới
chỗ rốt ráo ngươi và tất chúng sẽ rơ.
Sau Phật lịch 500 năm, v́ lợi danh, v́ cơ
tiến hóa, khắp cơi nước thuộc về phương
Tây lại hoành hành đại ác dữ, bàng môn
lộng khởi, ma đạo thịnh hành. Kẻ ác
dữ th́ lập đạo ác, bọn tà giáo
huyễn lộng, triều đại ác lại cực
thịnh, nhân dân khốn khổ lầm than, lạc
đường tà phiếm. Đấng ĐẠI-TỪ-PHỤ
CHÍ-TÔN v́ ḷng bác ái, nguyện phân thân đến cơi
trần dương khai truyền Chánh-Đạo. Ngài
chiết điểm linh quang hạ phàm, sanh vào đất
ác vùng Thái Tây, quyết giải cứu loài người
không để cho tệ trạng xă hội ác dữ
muội mê đó lan rộng khắp nơi mà gây thành
đại họa cho vạn chủng. Nhưng bọn
vua chúa ác dữ vẫn cố t́m Ngài, v́ phe triệt
gặp thời cơ nhân sinh đa tội, giúp cho cơ
diệt hóa càng phồn thịnh, Ngài phải đành
ẩn dật.
Lúc Ngài được khai truyền Chánh-Đạo
th́ bọn ác dữ vẫn cố ư triệt hạ.
Tuy nhiên Chánh-Đạo vẫn trường tồn,
dẹp tan ma đạo tà phiếm dị đoan,
dầu bọn chúng-sanh ác dữ xâm phạm đến
Thánh-thể, Ngài xem thường, chịu chết trước
mắt chúng-sanh để khai minh Chánh-Giáo.
Chờ đến 7 ngày phục sinh trở
lại từ giă đồ chúng, để cho người
người được rơ biết Ngài thiệt là
con Trời, rồi Ngài tự đem linh thể đi
khỏi chỗ chết tới một nơi phước
địa mà để cẩn thận rồi Ngài
trở về cơi Trời.
Người phải biết Đạo không
phải dễ truyền, đời dễ chi giáo
huấn! Ân đức như vậy, khổ kiếp như
vậy, Đấng ĐẠI TỪ vẫn c̣n ban cho
thế chúng vô lượng t́nh thương, c̣n
buồn khóc cho đàn con mê muội mà không ḷng
hờn giận chút chi cả, như vậy mà đă có
đức tin toàn thể hết chúng đâu?
Những Đạo-sử tiền tích: thuở
Phật Thích-Ca ra đời mở mang Đạo-pháp,
Phật đă từng chịu hằng sa kiếp
tử sanh, khi vào nước Thiên-Trúc làm đến
bực Vương-Tử sắc tướng đoan
nghiêm, trí huệ viên minh, đức hạnh vô lượng
như vậy, thần thông quảng đại như
vậy c̣n hóa độ chưa hết chúng mê!
Thấu hiểu lư sâu mầu th́ không ǵ chướng
ngại cả.
Chánh
tà đều ở tánh thấy đó,
Kiến
tánh minh tâm ấy Đạo mầu,
Không
tà không chánh Đạo vô thượng,
Không
có lẻ bàn, thiệt rốt ráo,
Bỉ
ngạn là ở chỗ tận không.
Nam
Mô Long Hoa Hội Thượng Phật Bồ-Tát Ma-Ha-Tát.