ĐỆ
THỨ HAI:
TẠO
HÓA và NHÂN DUYÊN HỌA TIÊU DIỆT
V́ ĐẤNG CHÍ-TÔN là TRỜI TẠO HÓA!
Luật tuần hoàn khai dựng có ba nguơn: nguơn
đầu thuộc nguơn Khởi Thủy, trước
hết là sanh thảo mộc, kế sanh thú cầm, sau
rốt là nhân loại.
Từ khi có nhân loại, lúc đầu h́nh
dạng c̣n giống như loài thú rừng, chỉ khác
là biết đi hai chân. Thuở ấy đời
sống c̣n lương thiện và bền lâu vô lượng
kiếp. Khắp hoàn cầu non thanh nước
lịch, vô cấu bất tranh, ngọc báu lót đàng,
non vàng không ai làm chủ, san hô, hổ phách nơi
hoang đảo như núi đá đầy dẫy không
kẻ đến cầu t́m, đời sống loài người
không nhọc sức cày bừa, ngũ cốc mọc
đầy đồng xá, chỉ cần lượm
lấy đủ dùng rồi ngao du thong thả.
Trái ngọt thiên nhiên bốn mùa trổ chín
đầy rừng, người cùng vật hưởng
có thừa không khi nào thiếu hụt. Ḷng người
không độc ác, ḷng thú chẳng dữ hung, không có
loài thú ác như rắn độc, chim ác. Người
và thú không đe dọa mạng sống lẫn nhau,
kiếp người lâu đến mấy trăm năm
không hay bịnh hoạn.
TẠO HÓA: Luật tuần hoàn chuyển luân,
máy tạo cứ dần xoay hết thạnh tới
suy, cơ tấn hóa cứ luân lưu theo ṿng thuận
chuyển, hết hồi Thiện Đức tới lúc
mở mang, tấn hóa tới biết tốt xấu,
lần lượt khôn xảo, cạnh tranh, tư
hữu, tấn măi tới mức cùng cực độ
là ác dữ. Ác dữ tới cực độ th́
phải bị tiêu diệt. Đó là cơ Tạo Hóa
biến chuyển do hành tàng của định
luật thiên nhiên cấu tạo, do sự vận hành
tạo hóa từ hỗn nguơn đă luân lưu măi
măi không bao giờ ngừng, hễ đến giáp ṿng
th́ phải luân lưu trở lại.
NHÂN DUYÊN: Ở trên cơi sống của nhân
vật là một chỗ hỗn độn phức
tạp, tấn hóa và thối chuyển, từ loài người
tấn hóa PHẬT, TIÊN, THÁNH; từ PHẬT, TIÊN, THÁNH
có thể bị thối chuyển sang đến
kiếp thú cầm, cũng từ nơi cơi Giái-Trung mà
thành. Gọi một chổ Giái-Trung tức có thể
tiến hơn, hoặc thối trở lại, mà nơi
đó là cái trường “NHÂN QUẢ”, cứ
hễ tạo NHÂN ǵ th́ có ngay QUẢ đó, nhân duyên
đeo măi, tấn thối tại TÁNH.
Cái Nhân Quả là cái trọng đại hơn
hết ở cơi Giái-Trung này. Lưới Trời thưa,
luật chẳng thấy, lẽo đẽo vướng
khó gỡ ra. Cứ chết, sống để làm cái
đà tấn thối rất sâu mầu kín đáo,
dầu cao bay xa chạy khi chết tránh đâu???
Thể thân xá hủy rồi quyền lực NHÂN
QUẢ không phương chối căi, tội phước
có sổ Thần biên chép một tấc chẳng ly!
Tất cả Giái-Trung muôn luật, chỉ
luật NHÂN QUẢ là trọng đại hơn
hết!
V́ NHÂN QUẢ, kết họa tiêu diệt.
Tiêu diệt có ba trạng thái:
1) Họa tiêu diệt: cá nhân diệt, tai nạn
diệt, bịnh chướng diệt.
2) Thế diệt: tức là chiến tranh
diệt, tập thể diệt bằng cách người
diệt.
3) Hủy diệt: tức thiên tai đồng chung
thọ nạn diệt.
NHÂN DUYÊN họa diệt có ba yếu tố:
1) Nhân v́ cơ tấn hóa luật tuần hoàn, làm
cho loài người tự tiến, từ khôn, xảo,
biết giành giựt, biết sát sanh giết thú
vật làm miếng ăn, biết lập phe kết
đảng, lấn đất giành non để
bảo thủ miếng ăn, mạnh được
yếu thua, giết hại lẫn nhau v́ miếng ăn,
v́ chỗ ở đă khởi vào nạn tiêu diệt.
Cứ hễ giết nhau là oán thù phải trả,
kiếp NHÂN QUẢ cứ nối liền,
giết thú làm miếng ăn th́ thú giết người
ăn lại! Tức là chúng sanh đă biết ăn
uống lẫn nhau gây nhân duyên đời đời
chẳng dứt! Và họa tiêu diệt cứ phát sanh
theo đà tấn hóa không ngừng!
2) Nhân v́ chúng sanh dựa theo đà tiến gây
nhiều tội trạng, nghiệp quả năng gieo.
Câu ÁC LAI ÁC BÁO là cái nghiệp NHÂN QUẢ
chung phần ở cơi sống chết, và cứ vay
trả, trả vay vạn kiếp chẳng thôi!
Hiện kiếp dầu không trả đó, bỏ xác
rồi sau phải tái kiếp đền bồi!
Bất cứ ở vào thời đại nào, hễ càng
nhiều kiếp, cơ tấn hóa càng cao độ th́
nhân loại càng vướng vấp nghiệp NHÂN
QUẢ nặng nề, càng rời xa Đạo Pháp
thiên về vật chất, nghiệp ác dữ càng thêm
trầm trọng cứ qua lại, lại qua giết
hại lẫn nhau diệt lần ṇi giống, từ
trạng thái tiêu diệt lần sang đến ảnh
hưởng quá nặng nề hơn tức là
chiến tranh phát khởi từ nhỏ tiến tới
các cuộc đại chiến, mỗi kỳ vào
cuối nguơn là phải có họa thế diệt,
do v́ QUẢ nọ NHÂN kia tự người làm nên
họa diệt cho cả tập thể loài người,
v́ NHÂN QUẢ mà thành vậy!
3) Nhân v́ vào mỗi cuối Nguơn gặp
nhằm thời đại cực tiến của
thế hệ, vật chất cực phát thế
cuộc cực đại văn minh, mọi quyền
lợi con người đều bị g̣ bó trong
cuộc đời sống cạnh tranh, nghiệp duyên
càng tạo, sự đ̣i kéo càng nhặt thúc để
chấm dứt, cuộc ác chiến lại gia tăng
đến cực độ, từ trạng thái tiêu
diệt lại cứ gia tăng, thế diệt thêm áp
đảo liên miên, nếu ở cơi thế gian người
không quay về đường Đạo Pháp, cải
tà quy chánh, cải ác tùng thiện, sửa dựng
cuộc mục nát th́ giai đoạn thứ ba là
phải đến cơ HỦY DIỆT, tức đời
Thượng Cổ nguơn kỳ hủy diệt vào
cuối nguơn!
(-
Kính bạch Phật! Đời
Thượng Cổ vào lúc cuối nguơn tại sao
Đấng CHÍ-TÔN không mở Đạo cứu đời
mà lại để cho đời ấy bị hủy
diệt, và hủy diệt như thế nào?)
- Diệu Hoa, Thiện Nữ Nhân không rơ, hăy nghe
đây: từ cuộc sống Đức Thánh Nhân
Hiền đă được bền lâu như
vậy, tuổi thọ người có tới ba,
bốn trăm năm ít hay bịnh hoạn.
Cơ tấn hóa lần sang, từ khi biết
tốt, biết xấu, biết thương, biết
ghét, khôn xảo biết cất giữ, giành giựt
sanh tánh tham, bày sát sanh ăn thịt, khi biết ăn
thịt lại sanh tánh dữ, sắm dụng cụ sát
sanh và xem nghiệp sát sanh dưỡng khẩu làm
nghề sanh nhai.
Từ đó bịnh hoạn thường sanh,
tuổi thọ sụt giảm, nhân và vật đă phân
chia cuộc sống ngăn cách nhau hẳn. Thú vật
th́ tầm phương trốn tránh, người th́
xua đuổi t́m ṭi.
VÀO THẾ HỆ ĂN UỐNG: Khi người
và vật đă ăn uống lẫn nhau sanh mối
hận thù truyền kiếp, gây nợ máu thịt nhân
quả trả vay đời đời không thể
dứt nghiệp. Từ lúc đă thâm nhiễm
huyết nhục, v́ hậu thiên nên tánh lành lần
mất, tánh dữ ác càng lúc lại tăng thêm,
tuổi thọ và tánh lành cứ sụt lần theo cơ
tấn hóa không ngừng!
Từ khi bộ lạc đă bắt đầu
chiến tranh, cơ tấn hóa tới đâu, cơ
diệt hóa theo liền tới đó. Sanh sản càng
đông càng dồi dào, th́ cuộc sống càng chen
lấn giựt giành, sát hại nhau cướp
giựt nhau, làm cho nghiệp Nhân Quả càng thâm,
sự trả vay đ̣i kéo càng nhặt thúc. Người
vay một phải trả mười chưa thể
được; người đ̣i nợ nghiệp khiêng
lấy đủ chẳng muốn thôi, thừa thế
lại vay thêm tới măn kiếp, bởi thế nên
nợ nghiệp phải chịu luân lưu măi trong cơi
chúng sanh, càng nhiều kiếp lại càng cực
nặng.
THẾ HỆ ÁC DỮ: V́ thế hệ
đại ác dữ, ở trong cơi chúng sanh đă
triệt hết Đạo Pháp, hết Đức Thánh
Nhân Hiền, phong trào xă hội ác dữ biến sanh
nhiều tội trạng, trộm cướp sát nhơn,
giết vật giết người, bủa lưới
giăng ḍ, ăn uống hết thú vật rừng thiêng
biển cá, say máu ghiền thịt lại lập đảng
giết người mà ăn uống, đầu tiên c̣n
t́m giết kẻ thù địch, sau giết Hiền
nhân mà làm miếng ăn gọi là bổ dưỡng!
Về sau các chúa ác ra đời; các triều
đại ác lại cực thịnh. Các vua ác đồng
nhứt xuống lịnh triệt Đạo Pháp, đốt
phá chùa miểu, bắt hết thầy tu mổ
bụng chặt tay chân đem cúng tế yêu quỷ
rồi ăn thịt để sống lâu!
Người lành đă bị chúng dữ uy
hiếp sát hại gần hết, đoạn triệt
hạ Đạo Pháp. Khi ấy cửa Đạo
“BẾ MÔN”, Phật không ưa gần chúng sanh, Thánh
Tiên phải xa ĺa kẻ tục. Bát vạn Thiên môn
đều bế tắc, khí tiết âm dương
bất điều ḥa luôn luôn phẫn nộ nóng
bức, trời hạn nắng nóng như lửa chan,
khí tiết không phân định bốn mùa Xuân,
Hạ, Thu, Đông nữa. Mùa màng canh phế, đồng
áng trống trơn. Hạn hán tới năm thứ
ba, sông ng̣i sắp cạn. Vua các nước ác dữ
hợp sức cùng nhau kéo quân đánh chiếm tràn lan
hết số nước khác c̣n lành hơn, c̣n có
sự sống. Chúng đánh chiếm tới đâu th́
tàn sát tới đó. Cướp giựt rồi
lại sát hại ăn tươi nuốt sống
để di dân dữ tới chiếm cứ mà
sống lánh họa Trời. Càng cực ác lại
cực thịnh, thành công ở thế hệ ác nhưng
chẳng bao lâu.
Lúc bấy giờ vào năm hạn hán thứ 5,
chúng ác bắt dân xây lâu đài cực cao, lập
hội Hoa Đăng, tự tôn chúa ác lên ngôi Thượng
Đế!
Hạ chỉ truyền thông hịch khắp
hết nhân dân, mỗi gia dân đều phải
hiến nữ trinh 15 tuổi vào công đ́nh 3 ngày
mới được đưa về gă cưới,
đó là nạp ḿnh cho bọn gian ác. Có khi may
được thả về, thường là giết
để ăn uống, hoặc cho voi chà trước
sân để chúng ác xem trong buổi tiệc rượu!
Trời hạn tới năm thứ 7, khắp cơi
đất đều khô khan, thảo mộc chết
tuyệt, nước biển cả cạn xuống
rất xa, sông ng̣i khô hết, sức nóng mặt
trời mỗi lúc lại gia tăng cực cao, bọn
vua ác không cách trốn lánh, dân ác chết v́ nạn nóng
đă nhiều, phần nào chết khát, chết đói!
Vua, chúa ác lại truyền lịnh đảo chánh
Đức Ngọc-Hoàng, lên án xử tử nếu không
làm mưa!
Vào ngày mùng 10 tháng 4, hạn hán năm thứ 7,
giữa lúc nữa ngày, bừng lên ngọn lửa
từ trên đỉnh lâu đài ác chúa phát cháy
lớn. Gió nóng thổi mạnh, lửa cháy lan tràn
khắp nơi, lửa cháy mỗi lúc càng hơn, gió
lại thổi nhanh, tiếng gió lửa hải hùng, khói
đen cao ngất mịt mù tới mấy chục ngàn
do tuần. Lửa càng nóng dữ dội, sức nóng
mặt trời tăng thêm, làm cho ngọn lửa
vẫn duy tŕ cháy từ đông sang tây, nam chí
bắc, thiêu rụi khắp hết các cơi nước
trong ṿng 7 ngày đêm liên tiếp. Vào hết ngày
thứ 7, sấm chớp bủa giăng khắp
trời, cuồng phong nổi dậy, gió cuốn mây
bay đá lăn sỏi chạy, lại đổ mưa
ầm ầm nước tuôn như thác đổ.
Những tiếng nổ vang động bầu
trời, đất đai sụp đổ, thủy
lụt tràn lên cuốn chảy. Gió bảo càng
thổi mạnh, sóng thần nổi dậy ba đào,
đất đai nhiều nơi phải sụp ch́m thành
biển!
Mực nước lên cao hơn ngọn núi,
thủy lụt hết cả 3 ngày đêm khắp cơi
nước. Qua ngày thứ tư nước rút
cạn liền, bỏ lại mặt đất
trống trơn, nhiều nơi cơi đất trở
thành biển, cảnh tượng hoang vắng, không có
người, vật, không có thảo mộc, không có
kiến, muỗi, dế, trùng, y như thuở hỗn
độn mới tựu ngưng!
(-
Kính bạch Phật! họa
hủy diệt như vậy, sau lửa và nước
c̣n có xứ nào sống sót được hay phải
bị tiêu hủy hết?)
- Cũng vẫn không hết tuyệt, người
và loài vật c̣n lại 3 chỗ đất sống.
Ba cơi đất c̣n sống lại để sanh
sản tái tạo đó tức là 3 cơi đất chưa
được tấn hóa, 3 giống dân thiểu
số c̣n sống cuộc dă man ở vùng rừng núi
rất hẻo lánh, không gần những nơi đă
khai hóa mở mang lâu.
Ba cơi sống cách biệt nhau rất xa không bao
giờ được hiểu biết cùng nhau cả.
Chúng c̣n lại sẽ có 3 sắc thái khác nhau, 3
thứ tiếng nói khác nhau:
1) Sắc thái màu vàng.
2) Sắc thái màu trắng.
3) Sắc thái màu đen.
Chúng c̣n sống với thời đại dă man,
v́ chúng ấy là những số người lành,
từ xưa v́ bị chúng dữ uy hiếp sát
hại, nên cùng nhau cố sức t́m cách rời
khỏi xứ sở, phiêu lưu đi những phương
trời xa xăm, ẩn trú miền núi cao rừng
rậm, sống riêng với thú vật, cứ hễ
đói th́ t́m trái rừng làm no, khát th́ có suối
thiên nhiên làm nước uống.
Đời
sống nguyên thủy, chẳng có áo quần, lông tóc
tạm che thân trở lại như hồi mới sanh
hóa. Qua mấy trăm năm đă sanh sản rất
nhiều, nhưng không được tấn hóa. Sau
khi đời văn minh đă bị hủy diệt th́
số dân dă man nầy mới được tái
tạo lập đời lại.
Nam
Mô Long Hoa Hội Thượng Phật Bồ-Tát Ma-Ha-Tát.