ĐỆ
THỨ NHỨT: NGUYÊN NHÂN ĐẠI-ĐẠO
Tôi nghe như vầy: Lời Phật dạy
rằng: Bạch-Diệu-Hoa, Thiện Nữ Nhân hăy
tịnh tâm hướng về Thượng Giới,
nhiếp thọ Đại Chơn Ngôn nơi Kim Liên Ṭa,
đài cao giữa không trung lời lành Ta nay nghiêm
thuyết. Tánh Phật đại từ bi, trí Phật
hằng soi khắp cảnh giới u minh, thế gian ngũ
trược vạn khổ ách nơi chúng sanh. Phật
thường dạo khắp thế giới Ta Bà, năng
v́ chúng sanh khổ nên thường nhập khổ
để giải khổ cho chúng sanh. Dùng phương
chước tâm mộ, sở thích, tín ngưỡng,
nguyện vọng, cơ hội, tŕnh độ, các phương
tiện dùng làm môn hóa độ diệt khổ!
Ở cơi nhân gian thường có Phật
đương lai hằng sa, vô lượng kiếp.
Nhứt là thời cuối rốt nguơn tam, v́ sao? V́
bối cảnh nhân loài đă lâm nhằm cơ
thế diệt. Đời trược ác vật
chất đa sanh, v́ phiền năo tai ách chúng khổ, v́
sanh ĺa tử biệt chúng khổ, v́ dục vọng
sanh phiền năo khổ, v́ chiến họa binh đao
khổ, v́ bần cùng khổ, hoặc v́ chiến
họa nguyên tử khủng bố, mọi tai ách thường
sanh, tiếng kêu than vang rền chẳng dứt!
Họa tiêu diệt đến với chúng sanh không
ngừng nghĩ kể từ thời nhiệm ĐẠI-ĐẠO
khai minh lục thập niên qua ở hiện đại,
sẽ diễn tiến đến tương lai trong
những ngày sắp tới!
Hỡi Thiện Nam Tử, Thiện Nữ Nhân!
họa tiêu diệt nguyên nhân từ đâu có?
Do định luật của Tạo Hóa phải
chăng??
Bạch Diệu Hoa, hăy thay mặt cho tứ chúng
giải đáp nhân duyên sâu mầu ấy thế nào?
(-
Kính bạch Phật! Theo
ngu ư của con th́ họa tiêu diệt kỳ Hạ Nguơn
nầy chắc không phải do Tạo Hóa, mà do v́ loài
người ở vào thời đại văn minh
nầy đời sống vật chất, xă hội
cấp tiến, đời sống hướng về
vật chất nhiều hơn đạo đức,
nghiệp nhân quả ở thế gian ngày thêm trầm
trọng, đến lúc phải đền trả
lẫn nhau gây thành họa diệt, chớ không
phải do Trời định.)
- Lành thay! Thiện Nữ Nhân đă hiểu
thật phải đó.
Thứ hai: v́ nguyên nhân ǵ kỳ Tam Nguơn ĐẤNG
CHÍ TÔN phải khai minh ĐẠI-ĐẠO, và
tại nhân duyên ǵ lại tôn xưng là “ĐẠI-ĐẠO”?
Diệu-Hoa, Thiện Nữ xét hiểu thế nào hăy
bạch tŕnh lên.
(-
Kính bạch Phật! Con
v́ trí nhỏ nơi Kim Liên Đài con không đủ
kiến thức phúc đáp việc lớn, lạy
nhờ ơn Phật giảng độ!)
- Lời Ta chắc thiệt: Ḷng Trời đức
háo sanh vô lượng, ḷng người tánh háo sát vô
biên! Vào buổi đời mạt hậu nầy
hễ người nào có tánh ác dữ th́ mỗi lúc
lại càng say mê thêm với nghiệp dữ, càng mê
lầm lại gây tánh mê măi chẳng dứt! Trái
lại, người nào có tánh lành mỗi lúc tới
lại càng tinh tiến hăng say trên đường
hành thiện, mộ Đạo Pháp, thích xem Kinh Sám,
ưa nghe thuyết giảng Đạo Lư sâu mầu, công
quả không chán, bố thí lại ao ước
được bố thí măi, ham mộ tŕ trai, thích
ưa đọc Kinh khuyến Đạo cho người
khác, tóm lại những căn lành đó đều là
các bực Linh Căn cả.
Hễ có người gieo nghiệp ác dữ, th́
có kẻ gieo trồng giống lành, thiện và ác
cứ đi song, lành dữ lẫn lộn, thiện ác
khó phân, cơi thế gian là một cơi phức tạp!
Phật, ma lẫn lộn nghiệp duyên xoay vần
quả kiếp đời đời!
Nay Ta muốn hỏi Thiện Nữ Nhân Bạch
Diệu Hoa, tánh người xét biết cơi sống duy
vật nầy mọi tư tưởng ở thế
gian người ta lấy cái điều ǵ làm quan
trọng hơn hết? Bạch Diệu Hoa, Thiện
Nữ hăy bày tỏ tánh hiểu biết thế nào?
(-
Kính bạch Phật! Con
vốn hậu sanh trí thấp, v́ lời Phật trên
dạy, con xin vâng đáp theo ngu ư của con. Bạch,
con cảm nghĩ, nếu như tâm lư chung của người
thế gian th́ chắc đa số người ta nghĩ
rằng chỉ có tiền bạc là món quan trọng
cho đời sống hơn hết. Nhưng riêng con th́
con thấy không phải! Chỉ có sự sống
chết mới là quan trọng hơn hết, v́
kiếp người đă được sanh, trưởng
không phải dễ có, từ khi đă được
trưởng thành, có cả trí khôn tài giỏi
hoạt bát thông minh, học thức, nghề
nghiệp, kẻ th́ lập sản nghiệp kinh doanh,
người vào quan chức, bác học, vơ nghiệp, văn
khoa, cứ mặc sức kinh dinh ngang dọc, nếu
rủi khi vấp ngă, cái thân mạng phải chết,
sẽ không tạo sống trở lại được
cái kiếp đó, thoảng như vấp ngă về
tiền tài, bị thất bại phá sản, thân
mạng c̣n đó họ vẫn tạo của cải
lại được, như vậy tức là cái thân
mạng quư, chỉ có sự sống chết mới
quan trọng hơn hết.)
- Lành thay! Rất phải đó, nhưng chưa
đầy đủ. V́ tâm tánh chúng sanh cũng
phải c̣n chú trọng các món khác nữa, v́ tánh mê
lầm cứ xem vật chất là báu trọng, không xét
thân mạng là quư báu hơn, lại v́ cái nhỏ mà
đánh liều thân mạng không tự hồi minh,
đem cái thân mạng nhúng vào tai họa đổi
lấy các món không đáng!
Các món ấy là gồm những ǵ? DANH,
LỢI, T̀NH, TIỀN tức là 4 cái liều thuốc (độc
dược) của nhân loại. Tất cả thân
mạng v́ tánh mê lầm phải nhiễm vào 4 cái
liều ĐỘC DƯỢC đó mà quên hẳn cái
thân mạng quư vô giá của chính ḿnh nở không giác
tánh!
Vào đời hậu mạt nầy, chúng sanh
chỉ vô ư thức, cứ mê nhiễm vật chất
đem thân mạng nạp cho 4 cái món vô tri đó! Bao
nhiêu xương máu, bao nhiêu cuộc chiến tranh,
giết hại lẫn nhau, tham tàn ác dữ, hễ
chết thân mạng là cuối cùng, v́ đó mà gây thành
nghiệp quả! Hễ vay nợ máu th́ phải đền
thân mạng, chết kiếp là hủy diệt, cái
truyền kiếp nhân quả ở chúng sanh, nghiệp
duyên tới vạn kiếp măi đến thối thân
cũng chưa giác tánh biết thân mạng!
Khắp cơi đất, nước đều hay
gây cảnh tương tàn tương sát, người
chẳng biết thương người, vật không
ḷng mến vật, lâm nhằm tệ trạng mưu
diệt lẫn nhau làm cho tiếng khóc thảm rền
vang rúng động tới cơi hư linh chẳng
dứt!
Đă hằng gây cuộc chấn động nơi
cơi đất, làm cho khí tiết thường hỗn
loạn biến sanh những triệu chứng kinh hoàng,
đất chuyển trời long, cuồng phong thủy
lụt thường biểu hiện ở khắp nơi,
có khi tới mức độ dữ dội như
hỏa diệm! V́ khí hậu trược ác đă măn
địa xung thiên, mịt mịt như khói un,
lấp che cả bầu không gian thanh tịnh, làm cho khí
Thanh Hư không thể phưởng phất tới
được hầu trợ tá dương sanh, cơi
đất sống chỉ ưng chịu với khí
hậu trược, âm thuần, nên khó thể ǵn an
bảo tồn thiện phúc!
Nếu đă thuần nhiễm khí hậu thiên, ḷng
người càng sanh mê bất phân thiện ác, không
thấy sự quấy lỗi nơi tánh, năng tư
tưởng sự quấy tham dục vọng, không
ưa điều lành, ghét chê Đạo Pháp, bất
nghĩa, bất nhân!
Trừ những người có thiện tâm,
thiện tánh, hướng mộ tu tŕ, lập tâm
cầu Đạo, đó là Linh Căn.
ĐẤNG CHÍ-TÔN v́ đức háo sanh vô lượng,
không thể mặc nhiên nh́n vào cảnh tượng
thống khổ bi đát ở cơi sanh linh hằng tái
diễn!
Một thuở ấy, nơi Đền BẠCH-NGỌC
hội đủ Chư Thiên, Tam Giáo công đồng
hội chầu NGỌC-ĐẾ, ĐẤNG
CHÍ-TÔN dùng đại ngôn tuyên phán rằng:
“Thế cuộc hậu mạt Tam Nguơn nhằm
thời mạt pháp, nhơn sanh nhiều tội,
chiến họa binh đao, thiên tai địa ách,
cuộc đời tiêu diệt sẽ đến
với nhơn sanh! Ta nay quyết chủ quyền Khai
Minh Chánh Giáo tận độ sanh linh, không thể
để cho đại họa diệt vong đến
với sanh linh một lần thứ 3 nữa”.
Giờ hội chầu nơi KIM-KHUYẾT đông
như hằng sa vô số kể! Khi ấy bèn có
một vị ĐẠI-HẠNH PHÁP VƯƠNG
TỬ bước ra thủ lễ, vai hữu bày ra,
một gối đặt xuống, đại ngôn tŕnh
tấu: “Bổn tánh đương nhiên đại
bi vô lượng, duy độc ngă giả, bất
khả dụng tu (Nếu chỉ một tôi có ḷng
đại bi không thể hành tṛn việc lành). Nay
nhờ ơn Đấng Đại Từ Lành đă công
phán giữa đền, Pháp Tử nguyện tùng duyên
hóa độ, lai đáo trần gian chịu kiếp
khổ làm người, dùng Đạo Pháp THẦY
TRỜI làm phương châm d́u độ chúng sanh,
nguyện giác tha bốn chúng giải cứu tánh mê,
cầu Đạo vô thượng lánh khỏi họa
diệt, nếu không hành tṛn nguyện, quyết không
trở về đất Phật!”.
ĐẤNG CHÍ-TÔN v́ cảm lời Đại
Thệ Nguyện của ĐẠI-HẠNH, Ngài bèn
đại ngôn phát lời Đại Thệ
Nguyện: “Nay Ta v́ nhơn sanh quyết lập Đạo
cứu thế, nếu Đạo không thành, Ta
nguyện không trở lại NGỌC-KINH!”
Hoằng thệ thâm như hải! Đức
rộng đă vô biên! Khi ấy, nơi LINH-TIÊU-ĐỀN
toàn tất Chư PHẬT, TIÊN, THÁNH và các TRỜI,
RỒNG đồng phát hiện hào quang, vô cùng
cực ngỏ ḷng tán thán Đại Công Đức
Từ Bi vô lượng của ĐẤNG CHÍ-TÔN,
cùng ĐẠI-HẠNH PHÁP VƯƠNG TỬ!
Bỗng nhiên tại nơi Ngọc Đền ngàn muôn
thứ hoa đồng nở một lượt, khoe
đủ màu sắc tươi sáng như hào quang! Mùi
hương hoa bay thơm bát ngát, mùi hương Chiên-Đàn
thơm khắp mười phương! Nhạc
Trời trổi vang động! Các Chư Thiên đồng
mặc tịnh một giờ để tán thán ân
đức vô lượng ấy! Sau khi thưởng
thức các điệu, trở lại Hội Đàn có
hằng hà sa số Chư PHẬT, THÁNH, TIÊN cũng
đồng phát nguyện đáo cơi trần lao,
chịu kiếp khổ làm người để giúp THẦY
hành thâm Đại Công Đức! Dụng Đạo
THẦY TRỜI làm phương châm hóa độ chúng
sanh khử ám hồi minh lánh họa diệt, dựng
cuộc thái b́nh, nếu không tṛn thệ nguyện
quyết không đáo vị! Lúc bây giờ lại cũng
hằng ngàn thứ hoa đủ màu sắc đồng
nở hết một lượt, mùi hương thơm
bát ngát khắp cơi! Sáu điệu nhạc lại
trổi lên vang động tán thán công đức vô
biên vô lượng của tất cả Chư Thiên vô
cùng cực! Một giờ sau, các điệu đồng
êm lặng, ĐẤNG CHÍ-TÔN kịp giờ công
phán đại ngôn, truyền lịnh khai thị Đại
Tôn Danh Đạo ấy là: “ĐẠI-ĐẠO
TAM-KỲ PHỔ-ĐỘ” và Đạo Danh Ngài
là CAO-ĐÀI, lấy hai chữ CAO-ĐÀI
để làm tên chánh của cái Đạo, và Ngài
dạy rằng: CAO-ĐÀI ĐẠI-ĐẠO
TAM-KỲ PHỔ-ĐỘ.
THI:
Tiền
ẩn đại danh CAO bắc khuyết,
Hậu
xuất hoa khai ĐÀI thông truyền,
HUỲNH-ĐẠO
phổ dương Đồ-Bát-Quái,
THIÊN-KHAI
nhứt mạch thái b́nh yên.
đồng
thời đăng danh nơi Kim Ngọc Bảng, và Ngài
giảng danh rằng: “Mối Đạo CAO ĐÀI
được thành danh ngày nay là có đủ cả
Tam Giáo. Hễ tam mà quy nhứt th́ thành ĐẠI,
ở trong TAM GIÁO gồm có NGŨ CHI; TAM GIÁO quy
tức có NGŨ CHI hiệp, sẽ thành một mối
Đạo lớn nhứt!”
Khi ấy từ nơi Kim Ngọc Bảng
chiếu hiện hào quang đủ năm sắc sáng
chói tỏ rạng vô cùng cực, cả thảy đồng
nh́n thấy hết thảy mọi viễn tượng
ở cơi thế giới Ta Bà từ một tới 100
năm thế diệt, ĐẠO cứu vớt như
thế nào, đời diễn tiến thế nào,
khổ ách dường bao, tất cả đều
biến hiện không sai một mảy! Và từ 100 năm
tới 500 năm, từ 500 năm tới 5000 năm,
đều biểu hiện cả thảy!
(-
Kính bạch Phật, tám chữ danh xưng như
vậy con thấy đă hoàn thiện hoàn mỹ
rồi, nhưng nay nơi hải ngoại lại có
mở thêm ĐỆ NHỊ và có trên danh xưn