PHẢI
CHỊU KHÓ MỚI ĐỘ ĐƯỢC NGƯỜI
Trích trong "Thất
Chơn Nhơn Quả"
Sau khi ông Vương Hiếu Liêm được
nhị vị Tổ Sư Hớn Chung Ly và Lữ Đồng
Tân (trong Bát Tiên) truyền Đạo tu hành, ông tu đặng
12 năm th́ thành Đạo, xuất đặng chơn
thần, thần thông biến hóa, lấy đạo
danh là Trùng-Dương. Đêm nọ ông ở
tại thơ pḥng, đương công phu, một
niệm chẳng sanh, vạn duyên đều tuyệt,
vẳng nghe trên hư không kêu rằng: Vương-Trùng-Dương
mau lên đây tiếp triệu! Chơn thần Trùng-Dương
lật đật bước lên hư không, thấy
Thái-Bạch Kim-Tinh đứng trên mây nói:
Ngọc-Chỉ đến! Trùng-Dương lại
gần nghe đọc triệu rằng:
”Ta niệm người Trùng-Dương có công
khổ tu 12 năm không sai thất ḷng, lo độ
người tu chơn. Nay đạo quả đủ
đầy phong làm Khai-Hóa Chơn-Nhơn, mau qua
tỉnh Sơn-Đông mở đạo, như sớm
độ đặng Thất-Chơn thành công sau gia tăng
thêm nữa, ắt phải vưng lời.”
Thái-Bạch đọc triệu vừa dứt, Trùng-Dương
qú lạy tạ ơn, rồi Thái-Bạch biểu
rằng: Chơn-Nhơn mau qua Sơn-Đông, đừng
sợ khó nhọc mà phụ ḷng Thượng-Đế,
để ngày sau lên hội Bàn Đào đặng
gặp. Kim-Tinh nói dứt, đằng vân trở
về Thiên-Cung, c̣n Trùng-Dương cũng trở
về tịnh pḥng công phu.
.........
Lại nói về Trùng-Dương bữa đó
ở trong tịnh pḥng độn thổ ra khỏi
Đại-Ngụy-Thôn đi Sơn-Đông hết
mấy ngàn dặm mới tới, không thấy bảy
vị thất chơn, chỉ thấy có hai
hạng người: một v́ danh, hai v́ lợi mà thôi,
chớ không có ai mộ Đạo!
Trùng-Dương thấy vậy chắc không có
người độ đặng bèn trở về
Xiểm-Tây, đi đến núi Chung-Nam, thấy
một núi đất dài hơn trăm dặm vắng
vẻ thanh tịnh, trong ḷng tưởng rằng: Thôi
ở lại đây vô trong núi này t́m chỗ hang sâu mà
tịnh dưỡng, đợi chừng nào trong
thế gian có người tu, sẽ ra đi độ.
Liền niệm chú “Tá-Thổ-Độn” ước
chừng một khắc thấu tột hang sâu, gặp
cái hang động lớn ông vô ẩn ḿnh phục khí
điều dưỡng mà tu tánh mạng.
Có bài kệ rằng:
Rộng
lớn kiền khôn có dị nhơn,
Một
danh một lợi tính thua hơn,
Thất-Chơn
chưa biết về đâu độ?
Vào
đất ẩn ḿnh đợi Thất-Chơn.
Khi đó Trùng-Dương độn trong núi
ẩn ḿnh chẳng biết tháng ngày. Cách hơn
nửa năm vẳng nghe một tiếng vang cũng như
lở trời sụp đất, thấu đến
trong hang, nứt ra một đường hào quang
chiếu xuống. Trùng-Dương biết có thầy
đến, trong ḷng kinh sợ, lật đật
nhảy ra, liền thấy thiệt Chung, Lữ, hai ông
ngồi trên, Trùng-Dương đến trước
qú lạy chẳng dám ngó lên.
Lữ-Tổ cười trách rằng: Người
ta tu hành lên Thiên-Đường, c̣n ngươi tu hành
vào địa ngục. Coi công của ngươi khác
hơn người ta, trên trái ḷng Trời, dưới
bỏ ư Thầy, nào có phải Tiên bao giờ?
Trùng-Dương nghe thầy quở cúi đầu
xin tội rằng: Chẳng phải đệ tử dám
trái mạng Trời, nghịch ư Thầy, vâng lịnh
Thầy qua Sơn-Đông độ Thất-Chơn, mà
kiếm cùng cũng không gặp, duy có hai
hạng người lo việc danh lợi mà thôi. Nên
đệ tử tạm vào đây ẩn ḿnh đợi
chừng nào có người tu hành sẽ ra đi độ.
Lữ-Tổ nói: Người tu xứ nào
không có, tại ngươi chẳng chịu khó
nhọc nên độ không đặng.
Thí như ngươi hồi ban đầu nào có
ḷng học Đạo, ta cùng Tổ Sư mấy
lần đi đến điều độ mới
đặng. Nếu không th́ ngươi trọn đời
chỉ một chức Hiếu-Liêm mà thôi, nào có thành
bực Đại-La Kim-Tiên?
Nay ngươi ham thong thả chẳng chịu tinh
tấn độ người, lại nói trong thiên
hạ không có người tu, thiệt là sai lầm.
Ngươi lấy cái ḷng như hồi ta đi
độ ngươi, mưa gió không nài cũng đến,
nằm sương ngủ cỏ nào than, đặng mà
ra độ người, th́ trong thiên hạ chỗ nào
mà độ không đặng?
Khi xưa ta có ba lần giả say ở núi
Nhạc-Dương người chẳng biết,
rồi ta kinh thân bay qua Động-Đ́nh-Hồ, trong
ư cũng gọi là đời không người độ,
rồi trở về bên Bắc, qua tới Liêu-Dương
thấy Kim-Quốc Thừa-Tướng bỏ chức
về núi tu thành, thấu đặng huyền cơ,
hiệu là Hải-Thiềm, rồi bắt chước
ta đi Nam du độ đặng Trương-Tử-Lương.
Trương-Tử-Lương độ
Thạch-Hạnh-Lâm. Thạch-Hạnh-Lâm độ
Tịch-Đạo-Quang. Tịch-Đạo-Quang độ
Trần-Chí-Hư. Trần-Chí-Hư độ
Bạch-Tử-Thanh. Bạch-Tử-Thanh độ Lưu-Vĩnh-Niên
và Bành-Hạt-Linh.
Bảy người ấy sau đặng chứng
quả, đó là “Nam-Thất-Chơn”. Khi đó ta cũng
tưởng không người độ đặng, ai
dè y độ đặng mấy người. Trong thiên
hạ bốn biển rộng lớn, diệu lư khôn cùng
người chí chơn chẳng ít, lẽ nào không người
ra tu?
Nay có “Bắc-Thất-Chơn” là Khưu, Lưu,
Đàm, Mă, Xích, Vương, Tôn, bảy người
trước có căn, nên mấy lần dặn ḍ
biểu ngươi, ngươi chẳng chịu đi.
Sức ngươi chẳng bằng Lưu-Hải
Thiềm sao? V́ ngươi sợ khó nên
chẳng bằng người ta đó thôi!
Lữ-Tổ nói rồi Trùng-Dương mở thông
huệ tánh, giựt ḿnh sợ sai hồng-thệ,
mồ hôi ướt ḿnh, cúi đầu xin tội.
Chung-Tổ thấy vậy kêu Trùng-Dương lại
một bên dạy rằng: Chẳng phải thầy trách
ngươi, nhơn v́ hội Bàn-Đào gần đến,
kiếp nạn lâm đầu, rán điều độ
trong thiên hạ, người tu hành Chơn-Tiên, đều
đặng phó hội Bàn-Đào, thế Thiên hành hóa,
đại Phật Tiên ngôn trọn ổ thâu duyên,
đặng về nơi thanh tịnh. (V́ đào tiên
sanh tại núi Côn-Lôn, 1000 năm mới nở bông,
1000 năm kết trái, 1000 năm mới chín. Cộng là
3000 năm mới hội một kỳ.)
Bởi 96 ức Phật tử xuống trần
đă lâu mà về chưa hết. Thượng Ngươn
độ 2 ức, Trung-Ngươn độ 2 ức.
Cộng là 4 ức. Nay c̣n lại 92 ức mê
trần! V́ hội gần đến, đào chín
rồi, Phật-Mẫu trông con về ăn cho đủ.
Nếu đến kỳ hội mà về không hết
th́ Phật-Mẫu rất buồn! Nên ḿnh phải
rán lo điều độ đặng đến
kỳ hội thâu duyên, Phật-Mẫu thưởng
đào, ăn một trái sống đặng ngàn năm.
V́ Tây-Vương-Mẫu chẳng ḷng hưởng
một ḿnh, muốn cùng các chơn linh đồng hưởng,
nên thiết lập hội tên là “Huỳnh Tiên đại-hội”.
Mỗi lần hội phải có thêm Thần Tiên
mới th́ trên hội mới vui, bằng chỉ có
mấy vị Tiên cũ chắc là trong thiên hạ không
có người tu hành, th́ bà Vương-Mẫu ắt
buồn.
Thuở thượng-cổ mỗi kỳ hội,
người tu thành Tiên về dư ngàn. Qua đời
trung-cổ mỗi kỳ hội người Tiên
mới hơn mấy trăm. Đến đời
hạ-ngươn chắc có ít. Nên thầy ngươi
dặn ḍ phải sớm độ Thất-Chơn
đặng lập hội kỳ, ấy là giúp thêm oai
nghi, vậy phải vui mừng. V́ bàn đào gần chín,
nếu để trể ngày giờ qua hết một
viên hội, phải đợi 3000 năm nữa
mới đặng phó hội, há chẳng tiếc sao?
Chung-Tổ giảng nói thấu lẽ, Trùng-Dương
nghe đặng qú thưa rằng: Nay đệ tử
nghe lời Tổ dạy thiệt như chiêm bao
mới tỉnh, tôi nguyện đến Sơn-Đông
khai hóa. Xin cầu Tổ-Sư chỉ dạy cách điều
độ trước sau.
Chung-Tổ nói rằng: Ngươi đến
chỗ đất Tịnh. Người hiền
nhiều, mà hỗn tục theo đời, hiện thân
giảng Đạo qui củ tinh nghiêm, hoặc tài
lợi phân minh trước sau như một th́ có người
đến t́m ngươi. Việc trong đó mở
dạy chắc đại công khá thành, hễ đi
gặp Hải th́ ở, gặp Mă th́ hưng, gặp
Khưu th́ dứt. Chung Tổ nói rồi quạt
một cái lên mây đi mất.
Trùng-Dương qú lạy Thầy, rồi
trở qua Sơn-Đông. Một bửa ông đi đến
huyện Ninh-Hải, tại tỉnh Sơn-Đông,
phủ Đăng-Châu ông nhớ lời Chung-Tổ
dặn rằng gặp Hải th́ ở, hay là tại
đây chăng? Thôi, ở đây giả người
đi xin, như khi trước hai ông độ ḿnh,
nay ḿnh dụng cùng phương tiện độ người... |